Bạn đang xem bài viết ✅ Bài viết số 2 lớp 8 đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy (cô) giáo buồn 2 Dàn ý & 19 mẫu bài viết số 2 lớp 8 đề 2 ✅ tại website Wikihoc.com có thể kéo xuống dưới để đọc từng phần hoặc nhấn nhanh vào phần mục lục để truy cập thông tin bạn cần nhanh chóng nhất nhé.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy giáo, cô giáo buồn thuộc bài viết số 2 lớp 8 đề 2, với 2 dàn ý chi tiết, cùng 19 bài văn mẫu. Qua đó,giúp các em học sinh lớp 8 rèn luyện kỹ năng viết văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm thật tốt.

Thầy cô

Khi kết hợp các yếu tố miêu tả và biểu cảm sẽ giúp bài văn trở nên sinh động, sâu sắc hơn. Vậy mời các em cùng tham khảo bài viết dưới đây để biết cách dẫn dắt, giới thiệu hoàn cảnh xảy ra sự việc, diễn biến câu chuyện thật chi tiết:

Đề 2: Hãy kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn.

Dàn ý kể về một lần em mắc khuyết điểm

Dàn ý tham khảo số 1

I. Mở bài:

Thứ hai tuần trước vì ở nhà ham chơi, không học bài để kiểm tra môn Lý nên tôi đã có hành động sai trái là mở sách và tập trong giờ kiểm tra. Chính điều này đã làm cho cô giáo buồn.

II. Thân bài

1. Sự việc mở đầu:

  • Đi học về, ăn cơm xong, tôi định lên phòng học bài chuẩn bị cho giờ kiểm tra Lý ngày mai.
  • Thằng bạn bên cạnh nhà qua rủ tôi đi chơi điện tử – một trò chơi tôi rất thích – tôi đi ngay, định chơi một lát rồi về nhà học bài.

2. Sự việc diễn biến:

  • Trò chơi hấp dẫn quá nên tôi về nhà khá muộn.
  • Tôi bị bố mắng: đi học về không lo học bài mà lại đi chơi (may là bố không biết tôi đi chơi điện tử, nếu không thì tôi ốm đòn). Bố bảo tôi về phòng học bài.
  • Tôi lí nhí xin lỗi bố và nhanh chân về phòng. Lúc đi ngang qua phòng anh trai, tôi thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ bóng đêm”. Sao lại nhiều thứ hấp dẫn thế này? Làm sao đây? “Xem một tí thôi rồi về học bài” – tôi tự trấn an mình.
  • Phim kết thúc khá muộn, hai mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch đến sáng.
  • Tôi choàng tỉnh và quáng quàng chạy đến lớp.
  • Tiết đầu là giờ kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc vì ai cũng chăm chú làm bài.
  • Tôi vô cùng bối rối. Đầu óc trống rỗng không một chữ thì làm sao? Trong đầu tôi hiện rõ điểm không tròn vo như giễu cợt và cây roi mây trên tay bố. – Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài tập và sách giáo khoa ra. Mặt lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra vừa canh chừng cô giáo.
  • Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang cặm cụi chép thì cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách vở cất vào ngăn bàn. Cô gọi tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay nhưng trước những lời lẽ chân tình của cô tôi đã cúi đầu nhận lỗi. Mặt tôi nóng ran, tôi vô cùng xấu hổ.

3. Sự việc kết thúc:

  • Cô bảo tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm.
  • Tôi vô cùng ân hận, xin lỗi cô và hứa không bao giờ tái phạm.
  • Cô tha lỗi cho tôi và khuyên tôi nên chăm học và phải trung thực nhận lỗi.

III. Kết bài

  • Tôi vô cùng ân hận trước lỗi lầm của mình.
  • Tự hứa với bản thân sẽ bỏ hết trò chơi vô bổ, chăm lo học hành để bố mẹ vui lòng và thầy cô không buồn nữa.

Dàn ý tham khảo số 2

Lấy ví dụ là việc em làm thầy cô buồn là quay cóp trong giờ kiểm tra.

I. Mở bài

  • Là học sinh chắc hẳn ai cũng đã từng có lỗi lầm khiến thầy cô giáo phải buồn.
  • Lần mắc khuyết điểm mà tôi mắc phải đó là lần tôi quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra.

II. Thân bài

1. Hoàn cảnh

  • Hôm sau có giờ kiểm tra môn Văn nhưng tôi lại nghĩ là mình điểm đã rất cao, tuần trước mới học bài rồi và còn có bạn bè chí cốt tâm giao xung quanh sẽ chỉ bài giúp mình.
  • Tôi dửng dưng với các bài học cho buổi kiểm tra ngày mai. Tôi xem tivi suốt đêm và sau đó đi ngủ một cách ngon lành.

2. Trong giờ kiểm tra

  • Cô bước vào lớp với câu nói: “Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra”.
  • Tôi quay ra sau nhìn mấy đứa bạn chí cốt của mình, nhưng ôi thôi, sao đứa nào cũng làm lơ mình hết vậy?
  • Chưa kịp dò bài gì cả, tôi lấy giấy làm bài kiểm tra trong sự hồi hộp, lo lắng.
  • Cô đọc đề xong, tôi thấy ai cũng cắm cúi làm bài.
  • Còn tôi, nhìn vào đề, nó biết tôi còn tôi thì mù mờ chẳng biết nó ra thế nào.
  • Thế là tôi bạo dạn mở cặp lấy tài liệu để quay cóp, chẳng còn cách nào khác.
  • Lần kiểm tra ấy, tôi đạt điểm 10 to tướng.
  • Tôi rất vui và tự hào vì điều đó.
  • Tôi đi khoe khắp nơi: bạn bè, ba mẹ, anh chị của mình,..
  • Tối đó, tôi ngủ không được khi nghĩ về những gì mình đã làm. Tôi trăn trở, trằn trọc khó ngủ vì dù sao đi chăng nữa con điểm 10 ấy đâu phải do sức lực của tôi mà có.
  • Tôi đắn đo, suy nghĩ rất nhiều; không biết tôi có nên nói ra sự thật hay không?
  • Cuối cùng, tôi quyết định sẽ gặp cô vào sáng mai để nói tất cả sự thật.
  • Cô nghe tôi nói sự thật, cô đưa ra những lời khuyên nhẹ nhàng và bảo tôi không được tái phạm nữa. Bên cạnh đó, cô cũng khen tôi vì đã trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng trân trọng.
  • Tôi hối hận rất nhiều về những gì mình đã làm và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

III. Kết bài

  • Đó là lần mắc khuyết điểm sâu sắc trong cuộc đời tôi.
  • Tôi sẽ cố gắng học tập tốt hơn và tự giác cao hơn trong việc học tập.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 1

Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một lỗi lầm mà tôi không bao giờ quên được. Đó là lần tôi đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra, việc làm đó đã khiến cho thầy chủ nhiệm của tôi phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm kiểm tra, tôi đã xem thời khoá biểu và biết ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, để kiểm tra và xem lại tất cả bài tập làm văn thầy đã cho nhưng vì hôm đó tôi đã mê chơi game mới mà cứ quên không học bài.

Sáng hôm sau, khi vào tiết văn tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thầy nói rằng: “các âm ôn lại bài lát kiểm tra”. Lúc đó, tôi đã toát cả mồ hôi, ướt cả trán. Tôi không biết phải làm sao để học hết trong vòng năm phút. Vì sợ bị điểm kém sẽ bị bố mẹ là rầy. Thẫn thờ một lúc thì thầy giáo bắt đầu đọc đề. Thầy vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài. Còn tôi thì xoay qua xoay lại để hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ tôi cả. Tôi đã liều lấy cuốn tập trong ngăn bàn ra để xem tài liệu và chép lia lịa cho đến hết giờ, thầy kêu cả lớp nộp bài.

Nộp bài xong, các bạn cứ hỏi xem nhau có làm được không còn em chỉ ngồi đó và mỉm cười một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ không sai câu nào sẽ được cao nhất lớp. Khi thầy kêu đọc điểm cho thầy ghi vào sổ điểm thì tôi đã rất tự tin đứng lên nói với thầy “thưa thầy, mười ạ”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, thầy thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài rất tốt!”

Lúc đó, em cảm thấy rất vui, vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen âm giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ cảm thấy mình không trung thực với thầy, tôi không xứng đáng với điểm đó. Điểm này không phải là tôi thật sự đó chính mình làm, mà đó chỉ là đó tôi quay cóp mà có. Tôi cứ nghĩ mãi mà không biết làm sao

Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm để xin lỗi thầy rất nhiều vì tôi đã không trung thực đã quay cóp trong giờ kiểm tra. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ sửa lại điểm trong sổ điểm. Nhưng tôi biết rằng trong lòng thầy đã rất buồn vì tôi. Tôi đã xin lỗi thầy rất nhiều lần và thầy đã tha lỗi cho tôi lần này.

Qua sự việc này, tôi muốn nói với mọi người rằng: “Chúng ta cần phải biết sống trung thực không làm cho những người xung quanh bạn buồn lòng”.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 2

Mỗi con người là một tổng hòa của tốt xấu, đúng sai, không có ai là thuần nhất. Những con người ưu tú nhất cũng từng mắc sai lầm trong cuộc đời, và tôi cũng vậy, trong cuộc đời học sinh tôi đã nhiều lần mắc lỗi với thầy cô giáo. Nhưng lần mắc lỗi với cô Thu khiến tôi không bao giờ quên.

Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi ấy tôi học lớp 7. Không phải tự đề cao, nhưng tôi là một cô gái khá xinh xắn, học tập rất tốt, đứng đầu khối 7, lại hay tham gia các hoạt động của trường nên được thầy cô và bạn bè rất quý mến. Tôi không chỉ là niềm tự hào của gia đình mà còn là niềm tự hào của cô giáo chủ nhiệm. Cô yêu quý tôi lắm và giao cho tôi trọng trách lớp trưởng để sát sao việc học tập của các bạn trong lớp. Nửa kì học đầu tiên diễn ra hết sức suốn sẻ, dưới sự quản lí của tôi các bạn đều tiến bộ lên trông thấy, nề nếp kỉ cương được giữ vững, luôn đứng đầu toàn trường. Bởi vậy các bạn trong lớp rất yêu quý, kính nể tôi. Điều ấy làm tôi vô cùng hãnh diện, tự hào. Giá kể mọi chuyện cứ bình lặng như vậy, thì tôi đã trở thành một con người toàn bích, không một lỗi sai trong cuộc đời. Ấy vậy, nhưng…

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy cô chủ nhiệm đến lớp với khuôn mặt hết sức mệt mỏi. Có lẽ đi dưới trời nắng nên cô bị cảm. Cô giao cho tôi trọng trách đưa đề kiểm tra để cho các bạn làm bài, đây là việc tôi vẫn thường giúp cô. Cô giáo ngồi trên bục giảng, đọc đề để tôi chép đề lên bảng. Ngay từ lúc đọc đề toàn thân tôi đã run bắn lên. Trời ơi, đúng vào phần mình đã chủ quan không học ngày hôm qua, mà đó lại là câu nhiều điểm nhất. Lòng tôi thoáng buồn, rồi lấy lại bình tĩnh ngay, viết nốt phần trên bảng và bắt đầu về chỗ làm bài của mình.

Hai bài đầu không thể làm khó được tôi, nhưng sang đến bài thứ ba, dạng nâng cao hơn hẳn khi thì tôi choáng váng. Không cách nào nghĩ cho ra cách làm. Cô giáo tuy mệt, nhưng vẫn cẩn thận, kĩ lưỡng quan sát chúng tôi, để tránh tình trạng gian lận. Tôi càng suốt ruột nóng lòng hơn nữa, tôi quay ngược quay xuôi, để tìm phao cứu sinh. Nhưng tôi không nhận được sự giúp đỡ của ai. Mười lăm phút cuối giờ tôi hoảng thật sự… Thì đúng lúc ấy, cô giáo quá mệt đã gục mặt xuống bàn. Tôi nhanh chóng giở cuốn vở ghi chép công thức nâng cao đã được cô dạy từ bài trước, trong lúc đó tôi thoáng ngập ngừng…

Nếu giở sách làm hoàn thành bài tốt, chẳng ai biết, mình vẫn là cô gái học giỏi toàn diện, vẫn là niềm kiêu hãnh của gia đình.

Nếu không chót lọt sẽ bị bạn bà và cô giáo tẩy chay. Mọi điều phấn đấu bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói

Không ngần ngừ lâu hơn, tranh thủ lúc mọi người đang không để ý tôi liền mở vở. Chỉ nhìn loáng qua là tôi đã biết làm bài. Và khi tiếng trống vang lên cũng là lúc bài làm của tôi hoàn thiện.

Ngày nhận kết quả, điểm 10 tròn trĩnh, đỏ chói lên trang giấy làm tôi không khỏi hạnh phúc. Cô giáo nở nụ cười tươi, tin tưởng. Chính ánh mắt đó làm tôi hối hận. Cô tin tưởng tôi đến như vậy mà sao tôi nỡ đánh lừa cô, đánh lừa các bạn. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để nhận lỗi. Sau khi bài kiểm tra được trả, lòng tôi như lửa đốt, chỉ cần có người nhắc đến tên tôi là tôi lại nghĩ họ đang nói mình gian lận, chỉ cần họ nhìn tôi là tôi sợ hãi…. Thực sự tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Hết giờ học, tôi can đảm đi lên thú tội với cô giáo.

– Thưa cô, con xin nhận điểm 0, bài làm vừa rồi con đã không trung thực

Cô đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:

– Cô biết con không trung thực ngay từ khi làm bài kiểm tra. Nhưng cô không tố giác con vì muốn con tự mình nhận lỗi. Cô đã chờ con rất lâu, những tưởng cô đã tin lầm người. Nhưng không, con đã không làm cô thất vọng. Trong cuộc sống này không tránh khỏi những lầm lỗi, nhưng đáng quý nhất là con đã biết và sửa sai….

Lời cô nói làm tôi không khỏi bất ngờ… Thì ra cô đã biết tất cả, nhưng chỉ chờ sự thành thực của tôi. Nếu hôm đó tôi vẫn điềm nhiên nhận điểm 10 đó, không biết mọi việc sau này sẽ ra sao…

Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thiếu trung thực, làm cô giáo buồn. Sau lần ấy tôi tự hứa với bản thân phải cố gắng học tập chăm chỉ, rèn luyện đạo đức, để không chỉ là người có tài năng, tri thức mà còn là con người biết phải trái, đúng sai, sống trung thực, không giả dối.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 3

Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.

Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.

Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”

Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!”

Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu”. Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.

Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 4

Cách đây hai tuần, em đã phạm một lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Đó là lần em đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra. Việc làm đó đã khiến cho cô chủ nhiệm của em phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm đó, em đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài tập làm văn cô cho. Nhưng vì hôm đó có bộ phim rất hay nên em mải mê xem phim mà quên không học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn em đã rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em không biết phải làm sao nếu như điểm kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ em thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em đánh liều một phen thử xem sao. Em lấy cuốn tài liệu ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi xem nhau có làm được không, còn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.

Qua ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, em đạt được điểm số rất cao. Khi cô kêu đọc điểm cho cô ghi vào sổ thì em đã rất tự tin đứng lên nói lớn rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài tốt lắm!”. Lúc đó, em cảm thấy rất vui. Vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen em giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ mãi trằn trọc suốt đêm, cứ cảm thấy mình không trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không phải là con điểm thật sự do chính thực lực của mình làm, mà nó chỉ do em quay cóp mà có. Em cứ suy nghĩ mãi, không biết làm sao vì bây giờ nếu nói ra sự thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào? Em đắn đo một lúc em quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng hôm thứ hai, em đã lấy hết can đảm để gặp cô và nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô rất nhiều vì em đã không trung thực trong lúc làm bài. Em đã quay cóp tài liệu mới có điểm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như em. Cuối giờ học, cô gọi em lên và nói : “Cô mong rằng sẽ không có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra nữa. Đó là việc làm không đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt em cay cay, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì mình đã can đảm nói ra sự thật.

Qua sự việc này, em muốn nói với mọi người rằng: trong cuộc sống đầy bộn bề như bây giờ, chúng ta cần phải biết sống một cách trung thực, đừng làm người khác phải buồn lòng vì mình. Là một học sinh, ngay từ bây giờ, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, không ham chơi nữa. Em sẽ không phải khiến cho các thầy, các cô và mọi người xung quanh mình buồn lòng thêm lần nào nữa.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 5

Mỗi con người, chắc chắn ai cũng sẽ có những lúc lầm lỗi, không có ai là hoàn hảo dù người đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc ấy tôi còn là học sinh vừa học hết lớp bảy.

Hồi đó, do ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và chính tôi cũng thích được trở thành nhà thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, dù đã ngoài cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn mặt cô điền tĩnh, hiền hậu khiến tôi luôn có cảm giác như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.

Tham khảo thêm:   Bài văn mẫu lớp 7: Phân tích đoạn trích Sau phút chia li của Đoàn Thị Điểm Những bài văn mẫu hay nhất lớp 7

Tôi quý cô lắm. Lúc đó tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại với mọi người vì nghĩ là mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ của mình sẽ được điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ đối phó với cô. Không ngờ, có một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô mà em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cô. Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không ra là mình sẽ vẽ ai cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cô không những không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.

Kể từ lúc đó tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Và tôi cũng rút ra được bài học: “’Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng không vì vậy mà tôi lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành công.

Tuy tôi chỉ được học với cô trong những tháng hè nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tôi như đã trưởng thành hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ, tuy không học cô nữa, những bài học quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía trước.

Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi”.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 6

Là học sinh, chắc hẳn ai ai cũng đã một lần lầm lỗi, phạm sai lầm khiến cho thầy cô phải buồn phiền. Ngay cả tôi cũng vậy, chỉ vì một lần không học bài môn Lý, tôi đã bị điểm kém khiến cho cô giáo phải buồn lòng rất nhiều về tôi. Mặc dù cô đã tha thứ cho tôi nhưng tôi cũng không thể nào quên được việc mình đã làm ngày hôm ấy.

Tối hôm đó, tôi đã xem kĩ thời khóa biểu để chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Tôi nhìn vào thời khóa biểu và không thấy môn nào phải học bài cả, ngoại trừ môn Lý. Tôi định học bài nhưng vì làm biếng và chủ quan cho rằng, lần trước tôi đã trả bài và được điểm cao rồi nên không cần phải học bài làm gì nữa mất công. Thế là, sửa soạn cặp xong, tôi liền chạy đi xem ti vi cho thỏa thích. Sáng hôm sau. vào lớp học, các bạn thì ríu rít ôn bài trong khi đó, tôi thì chỉ lo ngồi tán gẫu chuyện trên trời, dưới đất với lũ bạn. Ít phút sau, cô giáo từ ngoài cửa bước vào lớp. Chúng tôi đứng dậy chào cô một cách nghiêm trang. Cô gật đầu chào chúng tôi rồi ra hiệu cho phép ngồi xuống. Cô cất giọng nói: “Cả lớp lấy giấy ra làm kiểm tra mười lăm phút”. Nghe xong câu nói ấy, tôi bất giác giật mình và bắt đầu lo lắng. Tôi luống cuống lấy tập ra định xem được phần nào hay phần đó nhưng không kịp nữa rồi. Cô bắt đầu đọc đề, tôi viết đề vào giấy kiểm tra mà trong lòng lo âu, thấp thỏm. Cô đọc đề xong, các bạn ai nấy đều tập trung làm bài, riêng tôi thì nhìn vào đề bài, nó biết tôi nhưng tôi nhìn nó sao mà lạ lẫm. Tay tôi như không cầm nổi cây viết, vừa viết vừa tẩy xóa trong khi đó các bạn xung quanh thì hết sức điền tĩnh mà làm bài. Thời gian trôi qua nhanh thật! Sắp hết thời gian mất rồi! Chỉ còn vài phút là phải nộp bài trong khi đó tờ giấy kiểm tra của tôi trắng tinh thật đẹp bởi chưa có chữ viết làm bài nào trong đó cả. Lúc ấy, tôi hốt hoảng thật sự, loay hoay hỏi bài các bạn xung quanh. Nhưng ngoài những cái lắc đầu và ánh mắt thương hại, tôi chẳng nhận được điều gì khác bởi ai ai cũng đều đang chạy gấp rút với thời gian cho bài làm của mình. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn gục đầu xuống bàn và khóc thôi. Cuối cùng thì thời gian làm bài cũng qua đi, các bạn ai cũng nộp bài với bài làm đầy chữ và gương mặt tự tin còn riêng tôi thì chỉ có tờ giấy trắng. Tôi bỗng nhiên thấy mũi mình hơi cay cay, khóe mắt từ từ trào ra những dòng lệ muộn màng nhưng tôi cũng cố gắng kìm nén lại vì không muốn cô và các bạn thấy điều tệ hại đó. Tối hôm đó, về nhà, trong lòng tôi rối như tơ vò với biết bao lo âu không yên, không dám đối diện với ba mẹ của mình. Tôi lẳng lặng đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi vào lớp với gương mặt vẫn vui vẻ như ngày nào. Nhưng đến khi cô phát bài ra tôi mới sực nhớ chuyện hôm qua và bắt đầu lo lắng cho số điểm của mình. Tôi cầm bài làm trên tay, nhìn vào số điểm. Con số 0 thật là to tướng, cô bắt đầu ghi điểm, cô đọc tên các bạn rồi đến lượt tôi. Lúc đó, tim tôi giật thót lên. Tôi đứng dậy và mạnh dạn nói: “Dạ thưa cô, tám ạ!”.Cô không nghi ngờ gì mà cứ ghi vào sổ. Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy bồn chồn, khó chịu trong lòng. Cảm giác ấy làm tôi bứt rứt đến khó chịu.

Vài ngày sau, tôi gặp cô, nói với cô sự thật sau bao ngày tôi suy nghĩ, đắn đo. Cô không nói gì, chỉ sửa điểm lại cho tôi đúng với con số thật của mình. Lúc ấy, trông nét mặt cô khá nghiêm trang pha lẫn trong đó là một chút buồn rầu, thất vọng. Tôi xin lỗi cô lần nữa và quay về chỗ ngồi. Trong suốt buổi học đó, tôi có cảm giác như lúc nào cô cũng nhìn tôi. Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã dám dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa sai lầm.

Qua bài học đó, tôi thấy mình thật có lỗi với cô. Tôi mong rằng mọi người đừng bao giờ giống như tôi, điều đó không tốt và sẽ khiến cho những người xung quanh mất niềm tin với chúng ta. Riêng tôi, tôi sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, siêng năng hơn để không phải làm cho thầy cô, cha mẹ buồn lòng nữa.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 7

Câu chuyện đáng buồn ấy xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại, em cảm thấy như vừa mới đây thôi. Giờ kiểm tra Toán hôm đó, em sẽ nhớ suốt đời. Đầu đuôi câu chuyện là thế này:

Thầy giáo dạy Toán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán một phần cũng vì thầy dạy vừa dễ hiểu, vừa hấp dẫn. Từ đầu năm đến giữa học kì I, em liên tục được điểm 9, điểm 10. Bố em cũng là giáo viên dạy Toán trong trường, thường hãnh diện về cậu con trai cưng của mình.

Bất ngờ, thầy Thảo bị ốm phải nằm bệnh viện và bất ngờ hơn nữa người được Ban Giám hiệu phân công dạy thay lại chính là bố em. Mọi rắc rối bắt đầu từ đấy.

Mặc dù bố là giáo viên dạy giỏi nhưng học bố, em thấy thế nào ấy. Cứ đến giờ Toán là em ngượng nghịu, mất tự nhiên hẳn. Hồi thầy Thảo còn dạy, em hay xung phong lên bảng giải bài tập và lần nào cũng được thầy khen. Bây giờ khác hẳn, bố giảng bài, em chăm chú nghe nhưng im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hình như hiểu tâm trạng của em nên bố không vui.

Em còn nhớ là trước hôm kiểm tra môn Toán giữa học kì I, em có trong tay cuốn Tuyển tập truyện ngắn hay 2004 mà anh Đức con bác Hải mang đến cho mượn với lời khen nức nở rằng không thể cố cuốn sách nào hấp dẫn hơn. Thế là em lén đọc mê mải cho đến khuya, bất chấp lời nhắc nhở ôn bài của bố. Kết quả là sáng hôm sau, khi làm bài, em không thể nào tập trung tư tưởng, lúng túng mất một lúc khá lâu. Cuối cùng, em đã tính sai đáp số.

Suốt mấy ngày, em hồi hộp và lo sợ. Em không chi lo bị điểm kém mà còn lo cho uy tín của bố nữa. Bố sẽ ăn nói làm sao với học trò và đồng nghiệp khi con trai mình làm bài không tốt. Hôm trả bài, cầm trên tay bài kiểm tra bị điểm 3 to tướng, quả thật là em choáng váng. Em vừa xấu hổ, tủi thân lại vừa giận bố. Bố có thể sửa điểm được mà sao bố nỡ thẳng tay như vậy? Đã thế, sau bữa cơm chiều, trước mặt cả nhà, bố buồn bã bảo rằng vì em chủ quan, bướng bỉnh không nghe lời nên mới ra nông nỗi.

Ngẫm nghĩ, em thấy bố nói rất đúng. Em chỉ có thể tự trách mình mà thôi. Điểm 3 đầu tiên và duy nhất ấy như một lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Không được kiêu căng, tự mãn trong học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là việc nhỏ.

Sau đó, em nhanh chóng xoá đi mặc cảm, lại say mê môn Toán và cũng mê “thầy giáo bố” chẳng khác gì thầy Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Hôm lĩnh phần thưởng và giấy khen, em trịnh trọng đưa cho bố bằng cả hai tay. Bố khen em cố gắng như vậy là tốt, xứng đáng là con trai của bố. Em xúc động không nói nên lời.

Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, dẫu là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vô cùng thấm thía, bền lâu. Nó không chỉ là bài học sâu sắc cho em trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích suốt cuộc đời.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 8

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rứt mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.

Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bảng làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn nháo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay vào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.

Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắt lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Tám ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ: “Chắc cô không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!”. Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xui đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám không khớp với con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô hơn. Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển sổ chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết… Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.

Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ. Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi: “Không hiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…”Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình. Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô.

Mong sao cô có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian. Cái tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trong cặp của tôi. Tôi không biết làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rứt như bây giờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây giờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi.

Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có người thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung của cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 9

“Cô tin em sẽ thành công nếu em sửa chữa mọi thứ một cách kịp thời”, cứ thế lời nói cùng nụ cười của cô cứ in đậm trong tâm trí của tôi. Sẽ chẳng có sự xuất hiện của nó nếu ngày đó tôi không mắc lỗi với cô. Lỗi lầm mà có lẽ tôi muốn và sẽ mắc phải dù chỉ một lần: thái độ sai quay cóp bài trong giờ kiểm tra và sự vô lễ với giáo viên.

Đó là một ngày hè thứ 6 trong tuần, đến tiết cô Thanh – giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi – bước vào lớp. Chúng tôi đứng lên chào cô và bắt đầu tiết học. Hết tiết trước khi rời lớp cô có thông báo rằng: để chuẩn bị điểm tổng kết kết thúc năm học lớp 7 thì vào giờ này tuần tới các em sẽ có một bài kiểm tra môn Toán 45’, thế nên cô mong các em về chuẩn bị cho thật kĩ lưỡng nhé”. Không khí lớp tôi xôn xao một hồi vì dường như tâm lí sắp nghỉ hè đã chi phối hầu hết các bạn và không hề muốn ôn tập học hành hay kiểm tra cả trong đó có tôi. Bản tính hay chơi và rất bướng bỉnh của tôi kiểm soát toàn bộ suy nghĩ, tôi chẳng muốn dính dáng bất cứ bài kiểm tra hay bài thi nào trong không khí thoải mái của những ngày cuối năm. Nhưng tất nhiên cũng không thể để bài kiểm tra môn toán quan trọng kia rơi xuống hố sâu với con trứng ngỗng nên tôi quyết định sẽ ăn gian, quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra. Tôi kĩ lưỡng chuẩn bị những mẫu “phao” bé tí hon với suy nghĩ an phận rằng” sẽ thật khó để cô Thanh phát hiện ra hành động của mình”.

Và rồi ngày kiểm tra toán cũng đến giờ kiểm tra toán vào tuần tới ấy. Vẫn là nhịp đều đều của tiết học. Cô Thanh bước vào lớp và phát giấy tờ đề kiểm tra cho các bạn học sinh trong lớp. Tôi cũng đón nhận tờ bài kiểm tra và bắt đầu làm. Với một bộ não mải chơi, không ôn tập chuẩn bị bài như tôi thì sẽ chẳng có chút kiến thức nào đọng lại để hoàn thành bài làm. Tôi bắt đầu lén lút, tận dụng những mẫu phao mà mình đã kì công chuẩn bị. Tôi cúi gập người, lấy chiếc túi bút vĩ đại của mình để che mất tầm tay đi. Sau đó lén lúc giáo viên không để ý tôi mở thật nhẹ nhàng, kín đáo mà đầy điêu luyện các mẫu phao ra và xem tất cả công thức đã viết trong đó. Mọi thứ sẽ thật suôn sẻ nếu tôi biết cân bằng việc chép phao và việc quan sát giáo viên. Cứ thế tôi cặm cụi viết và copy bài mà không để ý rằng cô Thanh từ khi nào vòng xuống cuối lớp và đi đến đằng sau chỗ tôi một cách lặng lẽ như thế nào. Bỗng nhiên Lan- cô bạn cùng bàn- huých tay tôi ra hiệu nhưng tôi cáu gắt

– Mày hâm hả, không thấy tao đang tập trung à?

– Không phải, mà là Cô Thanh đang đứng sau mày

Như một luồng gió thổi qua làm lạnh gáy tôi, giờ đây tôi sợ khi quay lại người đứng cạnh là cô, và người đằng sau cũng là cô, sợ ánh mắt cô đang nhìn mình như thế nào.

– Oanh cứ làm hết bài đi nhé !

Tôi tuân thủ làm bài trong tâm lí lo sợ. Cuối giờ tôi vẫn còn mang vẻ mặt âu sầu không dám ngẩng mặt nhìn bạn bè và nhất là cô. Từng bước chân cứ nặng trĩu lê trên đất đi ra cửa. Bỗng có tiếng gọi tôi lại. Là cô

– Oanh ở lại với cô chút nhé.

– Dạ vâng! Tôi đáp bằng giọng trầm buồn nhưng rất khó ưa.

– Em ngồi ghế đi, cô nhẹ nhàng nói

Ngồi xuống, cô cũng theo tôi mà ngồi cạnh tôi, một cử chỉ rất nhỏ mà rất lạ của giáo viên với học sinh mà tôi chưa từng thấy.

– Em nói cô nghe, sao em lại thái độ sai vậy

Tôi biết trước chỉ có thể là đề cập đến chuyện thái độ sai của tôi. Nhưng tâm lí ngang bướng tính cách hiếu thắng bảo thủ của mình tôi tự dặn lòng mình là phải phản bác lại những lời buộc tội của cô dù biết mình sai. Tôi thầm nghĩ phải trả lời sao cho mình không làm sai.

– Không học bài chứ sao ạ

Câu trả lời cộc lốc thiếu kính ngữ dường như có làm mặt cô hơi biến sắc nhưng vẫn còn giữ được nét dịu dàng thường ngày xinh đẹp vốn có của cô

– Em bận lắm hả

– Không ạ -vẫn là thái độ khó ưa

– Em có thể nói lí do không, cô sẽ chia sẻ nếu em gặp khó khăn trong học tập.

– Thưa cô là vì, bây giờ đã là cuối năm, sẽ chẳng một bạn nào ngay cả trong lớp mình ấy ạ, chẳng có ai muốn lại bị gò ép trong không khí căng thẳng của học tập và kiểm tra đâu ạ, sẽ chẳng ai muốn học trong những ngày mà mình được phép nghỉ ngơi cả ạ – như được mùa tôi đã tuôn ra những cảm xúc trong lòng với một thái độ khiến đối phương khó chịu cùng tông giọng pha chút cáu gắt.

Tham khảo thêm:   Sơ đồ tư duy bài Chiều tối Vẽ sơ đồ tư duy bài Chiều tối

– Thì ra vậy ( giọng cô trầm lại) nhưng sau cùng chỉ có mình em quay bài thôi đúng không? Cô biết tâm lí đó các em vì dẫu sao cô cũng trải qua tuổi học trò. Cô sẽ tha thứ cho em vì cô kì vọng đây sẽ là bài học cho em thành người, vì cô tin sau hôm nay dù cô không trách móc em thì sau buổi này em sẽ chẳng còn tái phạm nữa vì cô kì vọng vào cô bé rất tự tin ở mọi lúc như em

Tôi bất ngờ trước những cử chỉ, lời nói, nét mặt rất ôn nhu của cô. Chính thái độ, phong thái ấy đã khiến mọi suy nghĩ bảo thủ trong tôi như sập xuống. Cảm giác hối hận tràn ngập xâm chiếm cơ thể tôi lúc này.

Cô bước ra trước của lớp từ lúc nào không hay và câu cuối cô gửi lại: “cô tin em sẽ thành công nếu em sửa chữa mọi thứ một cách kịp thời cô bé của cô ạ” kèm với là một nụ cười. Tôi đâu biết rằng đó là lần cuối tôi nhìn thấy cô tại ngôi trường. Vì cô được lệnh chuyển công tác vào Nam ngay tuần sau

Cứ thế hình ảnh cô in đậm trong tâm trí tôi mỗi ngày mà tôi nhớ lại ngày đầy tội lỗi ấy của mình. Lòng lại càng thêm yêu quý người giáo viên dịu dàng, mẫu mực năm ấy. Bài học đó sẽ làm tôi nhớ mãi tong suốt chặng đường đời sau này.

Em xin lỗi và cảm ơn cô !

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 10

Không ai là người hoàn hảo. Cô giáo tôi từng nói như thế. Nghĩ lại tôi ngẫm nghĩ nó thật đúng. Chúng ta không ai hoàn hảo cả, bởi vậy có đôi lần sai sót cũng là điều bình thường. Tôi cũng có những lần mắc khuyết điểm. Và có lẽ lần mắc lỗi với cô giáo lớp 7 dạy văn của tôi khiến tôi nhớ mãi không quên.

Tôi đã từng là đứa học sinh ghét học văn. Tôi ghét văn vì nó khiến tôi phải nhớ một lượng khổng lồ kiến thức với những con chữ dài ngoằng ngoẵng. Tôi luôn học văn trong trạng thái thờ ơ, không quan tâm, học đối phó. Nhưng éo le thay, tôi đang ngồi lớp Văn. Trường tôi từ lớp 6 đã phân chuyên, và khéo làm sao tôi lại ngồi lớp văn mặc dù tôi ghét văn.

Cô giáo chủ nhiệm của tôi tên Lan. Cô dạy văn chúng tôi. Tôi không ghét cô, nhưng tôi ghét văn thành ra tiết của cô tôi luôn chán nản. Cô cũng biết, cũng có nhắc nhở nhưng tôi không quan tâm. Tôi vẫn vâng dạ cho có lệ, thâm tâm thì luôn trốn tránh, ghét bỏ môn văn

Rồi một lần, cô dặn chúng tôi về học bài, ngày mai kiểm tra. Như mọi lần, tôi vẫn học bài, vẫn làm được bài. Vì quả thực tôi ghét văn vậy nhưng tôi vẫn viết được chỉ là tôi lười và không muốn viết. Nhưng lần này tôi không về học bài, vì tối hôm đó phim hay quá khiến tôi quên mất việc đấy. Sáng hôm sau, cô vào lớp thì tôi mới nhớ ra, hôm nay kiểm tra Văn hai tiết.

– Bài kiểm tra này quan trọng nên cô đã dặn các em học bài rồi. Nhớ làm bài cẩn thận. Dạo này tình hình học tập không khả quan đâu nhé cả lớp.

Nghe cô nói vậy, tôi đâm ra lo lo. Chép đề mà đầu trống rỗng không kiến thức. Mất 5-10 phút tôi vẫn không thể viết. Tôi nhìn cô, cô đang cặm cụi đánh máy. Một ý nghĩ xoẹt qua. Tôi định giở vở xem lại. Vừa sợ vừa run, tôi giở sách xem bài giảng. Đọc lại bài, tôi có thêm chút kiến thức, cũng đủ để viết tạm. Ôi, nhưng không, hình như cô đã thấy. Tôi thấy cô nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ xen cái gì đó buồn lắm. Tôi vội cụp mắt xuống, không dám nhìn cô. Tôi viết bài, viết mà chẳng nghĩ. Tôi không biết tôi đã viết gì. Trong đầu tôi khi ấy trống rỗng, chỉ ngập một nỗi lo. Hết hai tiết làm bài. Tôi nộp bài mà không hề có cảm giác mình đã viết. Tôi nhìn cô lấm lét. Cô không nói gì, cô ra khỏi lớp đi về phía phòng giáo viên.

Mấy ngày sau đó tôi không dám gặp cô. Tôi sợ cô sẽ mắng. Nhưng chuyện gì cũng đến. Cô gặp tôi bảo tôi hết giờ học gặp cô. Cuối buổi, tâm trạng đầy lo lắng, tôi lên phòng giáo viên gặp cô. Tôi thấy cô đang ngồi trầm tư. Trên mặt bàn là tập bài kiểm tra. Tôi run run chào cô.

– Em chào cô ạ!

– Ừ. Có mấy điều cô cần trao đổi với em Nhiên ạ.

Tôi giật thót mình nghe cô nói vậy

– Bài kiểm tra của lớp đây. Em có thể xem và trả các bạn hộ cô. Nếu xem, em hãy thử nhìn bài bạn và mình. Em khiến cô thật sự buồn. Cô biết em không thích văn. Nhưng một cô gái là lớp trưởng, em phải gương mẫu, nhưng không, em thái độ sai. Cô thấy nhưng cô không muốn nhắc trước lớp sợ em bị các bạn chê cười. Em có năng lực. Các bài em viết trước giờ dù em ghét văn nhưng em vẫn viết rất tốt. Ngay cả bài này. Mặc dù kiến thức văn bản không kĩ nhưng ý em có, em viết rất sáng. Nhưng tại sao em lại ghét văn vậy Nhiên? Em đang lãng phí tài năng em biết không? Cô gái, hãy suy nghĩ đi. Thử một lần chú tâm, em sẽ thay đổi tích cực. Cô chỉ muốn em tự hỏi mình Có phải mình ghét văn thật không?

– Dạ…

– Bài lần này cô sẽ để em điểm 5 với đúng những gì em bỏ công sức. Cô không muốn trách nhiều vì cô biết em là cô bé ngoan và hiểu chuyện. Hãy suy nghĩ và trả lời cô câu hỏi kia!

Tôi im lặng không biết nói gì. Nhìn đôi mắt cô mang mang bao nỗi buồn. Cô thất vọng về tôi lắm. Ngay cả tôi cũng thấy chán ghét bản thân mình. Câu hỏi của cô khiến tôi không biết nói sao cho phải

– Cô sẽ chờ câu trả lời của em bằng hành động. Thôi muộn rồi, em về nghỉ ngơi chiều còn đi học tiếp

Tôi cúi đầu chào cô. Ngày hôm ấy, tôi nghĩ mãi về cô và câu hỏi ấy. Càng nghĩ tôi càng nhận ra, quả thực tôi không ghét văn như tôi nghĩ. Tôi viết văn tốt, tôi nhận thức tốt. Chỉ là tôi lười nhác và tự cho rằng mình ghét. Tôi quyết định, tôi sẽ suy nghĩ sâu sắc về vấn đề theo đuổi văn. Từ hôm đó, tôi chuyên cần hơn. Tôi chăm đọc sách, chăm chú nghe giảng hơn. Và tôi bắt đầu thấy yêu văn. Bài kiểm tra cuối tháng, cô cho tôi 9 điểm và lời phê ” Cô đã nhận được câu trả lời”

Bài kiểm tra ấy tôi vẫn giữ. Nó như một minh chứng với tôi rằng phải có những lần mắc khuyết điểm tôi mới biết sửa sai và mới giúp tôi nhận ra đích đến thực sự của sự lựa chọn.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 11

Tôi đã tập tọng học làm thơ từ năm lớp 6, lớp 7. Các loại thơ 4 chữ, 5 chữ, thơ lục bát, thơ thất ngôn…, tôi đều tập viết tập làm. Điếc chẳng sợ súng! Lên học lớp Tám, tôi đã có một tập thơ hơn trăm bài. Bạn Lợi, bạn Thắng được tôi cho xem đã nói: “Thơ cậu là thơ con cóc, chẳng có vần vè gì, đọc lên nghe ngang phè phè…”. Nhưng tôi vẫn “sản xuất” thơ. Tôi đã được các bạn cử làm “chủ bút” tờ báo tường “Chích chòe” của lớp 8C, mỗi tháng ra một số. Có lúc tôi cảm thấy vinh dự!

Tôi hay làm thơ trào phúng đăng báo “châm chọc” các hiện tượng buồn cười đã diễn ra trong trường, trong lớp. Bạn Huệ nhảy dây ngã, tôi viết bài thơ Hoa khỏi bị Thiên Lôi đánh!” Đội bóng “Cá sấu” lớp 8C bị đội bóng “Cua Càng” lớp 7B hạ đo ván “3/ 0”, tôi viết bài thơ “Trắng bụng”, làm cho bạn Thế đội trưởng cay cú vô cùng khi đọc đến hai câu sau đày:

“Cá Sấu” hoa cà đà trắng bụng,
Ba không” – cu Thế nhớ đời chưa?

Số báo tháng 11, số báo đặc biệt chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam (20-11 ), tất cả các bạn trong lớp, ai cũng phải viết bài. Có 29 bài thơ, 14 bài văn, 7 tranh vẽ. Tôi có bài thơ “Hoa Trạng Nguyên ” nhằm châm biếm bạn Nguyên lớp phó phụ trách học tập và nền nếp của lớp.

Bạn Nguyên học giỏi toàn diện, rất xinh đẹp. Thi “Học sinh thanh lịch” toàn trường, Nguyên được giải Nhất. Nguyên đứng đầu lớp về các môn Tiếng Anh, Toán, Lí, Ngữ văn… Thế nhưng cuối tháng 10 dầu tháng 11, Nguyên học sút kém hẳn. Bài Toán kiểm tra chỉ được điểm 7; bài văn số hai chỉ được điểm 6; bài Tiếng Anh, Nguyên làm sai đến 3 câu. Các bạn bàn tán xôn xao. Mặt Nguyên buồn rười rượi.

Bài thơ của tôi đã giáng cho Nguyên một “vố đau”. Bài thơ đó có 8 câu, đây là 4 câu cuối:

“Trạng Nguyên hoa” vườn hồng rã cánh
Chẳng gió mưa sao lại xác xơ?
Lên mặt bao lần với lũ cỏ
Màu hồng thắm mãi đến bao giờ?”

Báo tường ra mắt độc giả, bạn nào cũng biết “Trạng Nguyên hoa” là ám chỉ bạn Nguyên lớp phó. Đọc xong bài thơ, Nguyên khóc nức nở. Bọn con gái 8C nhìn tôi bằng cặp mắt ái ngại. Sau buổi sinh hoạt lớp vào cuối giờ sáng thứ 7, thầy Thịnh chủ nhiệm bảo tôi ở lại với thầy và về sau. Thầy khen 3 số báo tháng 9, tháng 10, tháng 11 của lớp 8C đều đẹp, nội dung phong phú, có một số bài hay, được nhiều thầy cô giáo đánh giá tốt. Thầy khen tôi học hành rất tiến bộ, có khiếu làm thơ. Thầy nhẹ nhàng hỏi:

– Em có biết vì sao bạn Nguyên học sút kém không?

– Thưa thầy, em không rõ.

– Mẹ Nguyên ốm nặng, đang nằm viện. Tối nào, Nguyên cũng vào viện chăm sóc mẹ, có hôm phải thức trắng đêm. Bố Nguyên đi công tác xa, chưa về kịp. Em của Nguyên còn nhỏ…

– Em chưa cảm thông với Nguyên khi em viết bài thơ đăng báo. Do vô tình mà trở nên tàn nhẫn. Lần sau cần rút kinh nghiệm. Nên nhớ là đừng làm bạn buồn. Phải biết cảm thông và san sẻ…

Tôi đã bần thần, hối hận. Nước mắt tôi ứa ra. Sau đó, tôi đã thay bài thơ ấy bằng một bài văn khác viết về tình bạn. Chiều chủ nhật, tôi đã cùng bạn Thế, bạn

Tòng, bạn Thám trong “Tòa soạn” vào bệnh viện thăm mẹ bạn Nguyên. Lúc ra về, tôi nói với bạn Nguyên: “Mong bạn thông cảm và tha lỗi cho mình…”

Khuyết điểm ấy làm tôi ân hận mãi.

Thầy Thịnh đã dạy tôi bài học làm người, bài học về tình thương, sự đồng cảm và san sẻ.

Lê Phúc Tường – 8C Trường THCS Lê Quý Đôn – Thái Bình

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 12

Trong nhịp sống xô bồ, náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian lui vào dĩ vãng để lại đằng sau biết bao nỗi niềm nuối tiếc. Ngậm ngùi hai tiếng “Giá như…”, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần không học bài cũ khiến cô giáo buồn. Là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, tôi được cô giáo tin tưởng và quý mến, vậy mà…

Sáng hôm ấy, một buổi sáng trong xanh, mát mẻ. Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đường qua những kẻ lá xanh thẫm. Những chú chim chuyền cành nhí nhảnh, vô tư. Không khí thiên nhiên đầu thu thật nhẹ nhàng, quyến rũ.

Thế mà tôi thật vội vàng, hối hả bước nhanh đến trường để tranh thủ vài phút đầu buổi ôn lại cả đống bài cũ mà hôm qua mãi chơi, quên không học. Tôi hấp tấp giở từng cuốn vở đọc lướt…đọc lướt…

Trống trường vang lên, những giờ học căng thẳng đã đến. Giờ Sử đầu tiên… Tiết hai, ba trôi qua. May thay, tôi không bị gọi lên bảng.

Nhưng rồi tiết bốn, tiết Ngữ văn….lại đến.

Cô giáo bước vào lớp với màu áo trắng giản dị. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi nên trong đầu tôi chẳng nhớ gì cả. Tặc lưỡi cầu may, hy vọng tiếp tục thoát nạn như những tiết trước, tôi phó mặc cho số phận. Cái cảm giác học môn tôi yêu thích hôm nay dường như đã bỏ tôi đi đến một vùng đất xa xôi nào, thay vào đó là sự hồi hộp, căng thẳng. Bỗng “Trần Văn Nam lên bảng”- giọng cô giáo cất lên phá vỡ không khí yên lặng của lớp học. Tôi thở phào nhẹ nhõm thấy mình thật may mắn.

Tôi chưa kịp sung sướng thì cô giáo lại hạ tay bút rà… rà vào sổ điểm rồi kết thúc bằng ba tiếng ngắn gọn:

-Hiền – lên – bảng!. tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lòng ngực. Thật bất ngờ. Tôi nóng ran cả người, cố ra vẻ tự nhiên, bình thường để che dấu nỗi lo lắng.

Thế rồi tôi nhớ gì thì “diễn” thế. Rời rạc. Lung tung. Bối rối trong những tiếng xì xào của các bạn. Tôi thấy xấu hổ vô cùng.

Giọng cô chùng xuống, buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế thân thuộc song trong đầu tôi hỗn độn bao ý nghĩ như trên mặt đất này khi chưa có bà Nữ Oa vậy. Tôi lo sợ, tự trách bản thân.Tiếc nuối, xót xa, và càng hổ thẹn khi cô giáo nhận xét tôi học bài chưa kĩ – một cách nói giảm, nói tránh của cô – khi cô không muốn nói thẳng ra là tôi không học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn tôi.

Cả giờ học, ánh mắt ấy cứ như luôn hướng về phía tôi với một dấu hỏi không giải thích, biện bạch được…. Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình chạm vào tình cảm và lòng tin cô dành cho tôi?

Về cuối tiết học, tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh chăm chú học bài. Hình như cô biết vậy, cô hỏi và lại gọi tôi trả lời. Tôi chuộc lỗi với tất cả cố gắng của mình. Nét mặt tươi cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn là người bao dung, vẫn còn niềm tin vào cô học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha thứ cho tôi rồi… Chuyện đã qua lâu rồi nhưng lòng tôi vẫn dai dẳng những buồn vui của tiết học ấy. Muốn nói với cô một lời cảm ơn và xin lỗi mà tôi chưa dám.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 13

Công cha nghĩa mẹ chữ thầy, Học sao cho giỏi những ngày còn thơ.

Em đã tự nhủ lòng mình như vậy. Thế nhưng vì một phút nông nổi, em đã làm cô giáo dạy văn phải buồn, phải thất vọng về em.

Em nhớ rất rõ, hôm ấy là tiết học Ngữ văn, cô giáo cho làm văn viết tại lớp. Thú thật, hôm ấy em không chuẩn bị bài. Vì chủ quan nên không đọc kỹ những tác phẩm đã học. Thế là em không làm được bài văn viết ở lớp. Nội dung tác phẩm không nắm được thì lấy đâu kiến thức để làm bài. Em đành viết qua loa, sơ sài. Bài văn của em không đủ ý. Đến tiết trả bài, em dự đoán mình sẽ bị điểm kém nên nên vội chạy lên bục giảng xin cô để được phát bài kiểm tra. Cô gật đầu, em cầm xấp bài đi nhanh xuống lớp để phát cho các bạn. Lòng em thấp thỏm lo âu. Rồi dự đoán của em cũng trở thành sự thật. Em phát hiện bài làm của mình chỉ có điểm ba. Thế là em vội gấp bài làm lại rồi kẹp ngay vào vở của mình. Em chợt nảy ra một ý định …

Cô giáo yêu cầu chúng em đọc điểm để cô ghi vào sổ. Đến lúc gọi tên em, lời hô của em thật dõng dạc:

– Dạ, tám điểm ạ!

Cô gọi tiếp bạn khác, em thở phào nhẹ nhõm. Ghi điểm xong, cô yêu cầu những học sinh có điểm cao đọc bài trước lớp để các bạn tham khảo. Cô gọi tên em đọc bài đầu tiên. Thế là em như người mất hồn. Em đứng khựng như ai chôn chân xuống đất, miệng nói chẳng nên lời. Cô giáo bước xuống xem lại bài làm của em. Sắc mặt cô đã thay đổi sau khi hiểu rõ vấn đề “Tại sao em không đọc bài?” Thế nhưng cô không nói gì thêm vào lúc ấy. Cả lớp bàn tán xôn xao, cô giáo yêu cầu lớp yên lặng và gọi tên bạn khác đọc bài. Nghe bạn đọc bài rành rọt, em thật thẹn thùng. Lúc ấy, em chỉ muốn khóc thật to cho vơi đi nỗi buồn về sự dối điểm của mình. Em tự nghĩ: “Sao mình nỡ lừa cô giáo đến thế?” Làm sao xoá đi lỗi lầm của mình? Bao câu hỏi cứ vẩn vơ trong em. Hiểu được tâm trạng của em cô giáo đã cho em ngồi xuống. Cả lớp không ai biết em đã dối điểm. có lẽ đây là khuyết điểm lớn nhất đối với một học sinh giỏi như em. Vì một suy nghĩ non dại, em đã làm cô giáo rất buồn. Em đã hối tiếc nhưng cũng đã muộn màng. Cuối tiết học, em đã gặp cô giáo. Em xin cô giáo tha lỗi cho em. Cô ôn tồn bảo: “Cô thất vọng vì em là một học sinh giỏi nhưng kết quả làm bài lại như thế? Và cô còn thất vọng hơn về việc em dối điểm. Cô mong em tỉnh ngộ và học tập tốt hơn. Bây giờ cô tha lỗi cho em, hãy yên tâm và cố gắng học tập hơn nữa”. Lời nói của cô đã thấm sâu vào tâm hồn em. Lời khuyên nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Ánh mắt cô vẫn nhìn em bằng cái nhìn đôn hậu, hiền từ. Thế nhưng, em vẫn rút rè, e ngại, cô giáo khẽ bảo: “Ai cũng có lần phạm lỗi lầm, nhưng biết lỗi và sửa lỗi là tốt. Cô hy vọng em mãi là học sinh ngoan. Hãy cố gắng lên, cô sẽ giúp đỡ cho em hành trang kiến thức của môn Ngữ văn”.

Lời khuyên của cô lúc ấy tựa như lời khuyên của mẹ. Lòng em đã ấm áp hẳn lên. Em đã bớt lo sợ vì cô đã thực sự tha thứ. Ôi? Tấm lòng của cô giáo thật độ lượng, bao dung. Lời dặn dò của cô em đã khắc ghi, nó như mạch nước nguồn chảy mãi. Mạch nước ấy đã giúp em khôn lớn, nên người.

Từ bài kiểm tra hôm ấy, em đã rút ra cho mình bài học sâu sắc. Đó là bài học về sự “Tôn sư trọng đạo”, “Biết ơn thầy cô giáo”. Em còn rút ra bài học quý giá về tính trung thực. Con người không nên đánh mất niềm tin, không giẫm lên lòng tin của người khác. Trung thực trong làm bài, trung thực trong thi cử, trung thực với thầy cô giáo. Bên cạnh tính trung thực là tính kiên trì vượt khó, không chủ quan, không ỷ lại …Tất cả những đức tính ấy sẽ giúp chúng ta vững bước đi lên và trở thành người tốt.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 14

Đó là một câu chuyện buồn năm lớp bảy của tôi. Một năm rồi nhưng tôi nhớ rất rõ. Vào một buổi sáng thứ hai, trời đẹp, cảnh đẹp, người cũng đẹp nhưng chỉ có tôi là không đẹp bởi vì tôi đang buồn rầu, lo lắng và hồi hộp – bài viết khảo sát ra về nhà tôi chưa hoàn thành để nộp cho cô giáo. Giờ chào cờ hôm ấy tôi chẳng nghe được gì và cũng chẳng vui vẻ gì. Đáng lẽ lúc đó tôi có thể “tranh thủ” lấy ra viết tiếp nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không làm mà cứ ngồi thừ ra. Khi tiết chào cờ kết thúc, có lớp lũ lượt ra về, có lớp vào học tiếp ca sau. Còn bảy đứa trong đội tuyển chúng tôi, gồm có Oanh, Vi, Nhi, Duyên, Phương, Tú phải ở lại để học bồi dưỡng thêm. Chúng tôi chờ rất lâu mà cô vẫn chưa đến. Đứa than vãn: “Bài của tui dở ẹc à!”, đứa thì thảnh thơi: “Tui làm cũng tạm ổn”. Chúng nó vui vẻ chuyền bài cho nhau xem, bình phẩm tán loạn. Nhưng trong nhóm có nhỏ Oanh với tôi chưa làm bài. Tranh thủ nó xộc vào thư viện và mở vở làm liền, tôi cũng vội lao theo. Nhưng vừa viết được dăm ba câu, tôi lại bị những câu chuyện của mấy bạn làm bài rồi cuốn theo. Vui quá! Thế là bài vở lo lắng hay hồi hộp tôi đều dẹp sang một bên…

suốt thời gian chờ đợi ấy chúng tôi đi lòng vòng quanh sân trường, rồi ngồi trên ghế đá tán dóc đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, cười đùa ầm ĩ rồi chạy xuống căng tin mua quà ăn vặt. Thỉnh thoảng nhớ lại vụ bài tập về nhà tôi cũng có lo có sợ nhưng những trò vui hấp dẫn quá nên nó khiến tôi nhắm mắt làm ngơ, và tự nhủ: “Trễ quá rồi, chắc cô không đến đâu. Vả cô có đến thì cũng không nhớ việc ra bài cho chúng tôi đâu mà lo.” Đến khi cái Oanh làm xong bài, hãnh diện đem ra khoe với chúng tôi thì nỗi lo sợ của tôi đã thành nỗi buồn. Vậy là trong cả nhóm đứa nào cũng có bài, chỉ trừ tôi, mà tôi lại là đứa học cũng khá và được cô đặt niềm tin lớn nhất trong đội chứ đâu phải bình thường …

Đang lo buồn, thì kia rồi, bóng dáng quen thuộc của cô giáo đang xuất hiện ngoài cổng trường. Giờ “tử hình” cũng đã đến. Cô giáo vội vã vào phòng học quen thuộc dành riêng cho đội chúng tôi. Cô xin lỗi vì có việc nhà đột xuất nên đã đến trễ khiến chúng tôi phải chờ, rồi cô lặng lẽ ngồi vào bàn và nghiêm nghị nhắc chúng tôi: “Nộp bài khảo sát đi các em!”. Các bạn lẹ làng chuyển bài cho cô. Khi cô xem sơ qua xấp bài thì ngạc nhiên lên tiếng: “Sao chỉ có sáu bài vậy các em? Em nào chưa làm bài vậy?”. Và tôi cúi gầm mặt rụt rè lên tiếng nghe hai má nóng bừng: “Thưa cô, em ạ!”. Cô chuyển hướng nhìn sang tôi không bằng lòng. Những trách móc của cô lúc đó chẳng có gì sai, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi giận ngược lại cô. Tôi bướng bỉnh lên tiếng: “Nhưng em bận lắm ạ! Đây đâu có phải là bài kiểm tra định kì quan trọng đâu cô !”. Tôi nói là nói vậy thôi chứ tôi biết rất rõ đây là bài khảo sát năng lực đợt một cho đội chúng tôi, và có thể thầy giáo hiệu trưởng sẽ kiểm tra kết quả ngay hôm sau.

Chính vì vậy nên, sau khi câu nói bướng vừa vọt ra khỏi miệng tôi, là một sự hối hận vây kín. Mặt cô tôi đanh lại, ánh mắt như có một đám mây mờ thoáng qua đầy vẻ thất vọng và lạnh lẽo làm sao! “Lấy sách ra, hôm nay ta học thơ các em!”- mãi đến năm phút sau cô giáo mới cất tiếng. “Ôi. Cô giáo muôn vàn kính yêu của em. Thật sự em đã quá ngu dốt và hỗn xược khi khi mở miệng ra để nói với cô cậu ấy.” Và tôi biết là cô đã giận tôi ghê gớm lắm vì suốt buổi học hôm đó cô không nhìn tôi và không nói với tôi một câu nào. Sau đó cô vẫn còn buồn, dù liền hôm sau đó tôi đã mang bài đến nộp cho cô. Tôi không dám xin lỗi cô vì thái độ lạnh lùng ấy nhưng trong lòng luôn ray rứt rằng không biết cô có bị thầy hiệu trưởng khiển trách vì lỗi không quản lí tốt học sinh không?

Từ hôm ấy, tinh thần tôi gần như suy sụp, cứ vẩn vẩn vơ vơ. Tôi không còn tinh nghịch trêu ghẹo chọc phá mọi người như lời tôn xưng là “hiệp nữ giang hồ” nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến “chuyện ấy”. Tôi vừa giận mình kinh khủng vừa hối hận tràn trề. Nhưng có hối cũng cũng đã muộn rồi. Người ta cho rằng “Lời nói gió bay” nhưng với tôi thì lời đã nói ra rồi thì không sao rút lại được? Và dù tôi có cố cách mấy cũng vẫn không dám lại gần cô để nói một lời xin lỗi và mong cô tha thứ cho tôi. Tôi biết cô bao dung lắm nhưng nỗi day dứt ấy cứ bám theo tôi mãi (vì chỉ một tuần sau là cô lại vui vẻ trò chuyện cùng tôi như không có gì xảy ra vậy).

Tham khảo thêm:   Chương trình giáo dục phổ thông mới Chương trình môn học phổ thông mới năm 2022 - 2023

Đến bây giờ, khi tôi đã là một học sinh lớp tám rồi, tôi vẫn chưa thể mở miệng nói lời xin lỗi cùng cô, vì tôi quá rụt rè và ngại ngùng hay vì mặc cảm tội lỗi tôi cũng không phân biệt được. Tuy vậy trong lòng tôi lúc nào cũng vang lên bốn tiếng: “Em xin lỗi cô!” với hi vọng điều thầm kín này sẽ đến với cô như một phép màu tôi vẫn thường đọc thấy trong cổ tích để cô không còn phải buồn vì những đứa học trò vì ham chơi mà phát ngôn vô tâm như tôi.

Các bạn ạ! Thầy cô là những người đã sinh ra chúng ta lần thứ hai, những con người ấy vĩ đại không khác gì cha mẹ ta vậy. Vì thế ta không được làm những điều sai trái, mắc những lỗi lầm không đáng có để thầy cô phải buồn. Ta phải biết kính trọng yêu quí thầy cô như cha mẹ chúng ta, đừng làm gì để phải hối hận ray rứt suốt cuộc đời. Câu chuyện buồn của tôi sẽ là bài học đáng nhớ không những cho tôi mà cho cả những ai là học trò. Hi vọng bài viết nhỏ của tôi sẽ bật lên được lời xin tha lỗi đến với cô -cô giáo yêu quí của em. Như vậy tôi mới thôi day dứt về mình.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 15

Trong cuộc đời của mỗi con người, ai chẳng có lần mắc lỗi. Lỗi lầm, khuyết điểm là một phần không thể thiếu để mỗi chúng ta có thể trưởng thành và lớn lên. Tôi cũng đã từng mắc những khuyết điểm khiến cho thầy cô giáo phải buồn. Đó là kỉ niệm của năm học lớp 8.

Tôi là một đứa nghịch ngợm trong lớp. Cái tuổi này là tuổi thích được thể hiện và được người khác công nhận mình là người lớn nhất. Nên khi ấy, cái tôi của tôi rất lớn. Chỉ cần không vừa ý mình, tôi sẵn sàng tỏ thái độ khó chịu ngay. Thậm chí còn sẵn sàng gây gổ, đánh nhau với các bạn khác nữa. Thế nhưng thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp. Các cô vì thế cũng một mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Chính vì thế mà tôi càng ngày càng được đà, lấn lướt hơn.

Hôm ấy, tôi đến lớp sớm. Tiết đầu tiên của buổi học hôm nay là tiết Văn. Nằm bò trên bàn nhìn các bạn lục tục đi vào lớp, tôi đang suy nghĩ xem có trò gì mới có thể chơi trong giờ hay không. Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái. Tôi nghĩ ra trò chơi mới rồi . Hôm trước tôi có mua một ít bột màu, vẫn còn để trong cặp sách. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp đã đến. Cả lớp ra ngoài xếp hàng. Mình tôi ngồi lại lớp vì lí do chân bị đau, di chuyển không được. Chờ các bạn ra ngoài hết, tôi lấy gói bột màu trong cặp ra ngoài, đi lên phía bình nước, đổ tất cả vào rồi lấy một chiếc đũa, khuấy đều lên. Xong xuôi, tôi trở về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì.

Tiết học bắt đầu như mọi ngày, cho đến khi cô Thủy – cô giáo dạy Văn, cũng là cô chủ nhiệm của tôi đến bình nước để lấy một cốc nước thì mọi thứ đã không bình thường nữa. Cô vừa mở vòi để nước chảy xuống liền hốt hoảng đánh rơi khiến cái cốc rơi xuống vỡ tan tành. Cả lớp giật mình, ồn ào hẳn lên. Dưới sàn nhà nước lênh láng, một màu đỏ rực chói mắt. Cả lớp ngỡ ngàng. Mấy bạn nam trong lớp chạy lên chỗ cô, mở bình nước để nhìn xem. Cả bình nước đều chuyển sang màu đỏ rực. Cô Thủy bình tĩnh lại, bảo mấy bạn nam lấy chổi để lau sàn cẩn thận tránh các bạn bị trượt ngã. Rồi bảo mấy bạn khác bê bình nước đi đổ. Cô đi lên phía bàn giáo viên, ngồi xuống nhìn cả lớp. Không biết có phải do chột dạ hay không mà tôi cảm thấy ánh mắt cô tập trung vào tôi. Nhưng không, cô im lặng một lúc rồi nói:

– Bạn nào trong lớp mình đã làm việc này?

Cả lớp lại nhao nhao nhao lên, làm gì có ai mà rảnh rỗi đi bày trò ra làm gì, và cũng không ai nhận mình làm. Tôi ngồi yên, không hùa theo mấy đứa trong lớp cãi cọ. Cô Thủy nhìn tôi, tim tôi nảy mạnh lên một cái, chẳng nhẽ cô biết là tôi làm luôn rồi sao? Rõ ràng lúc tôi đổ túi bột vào thùng nước, không có ai trong lớp cơ mà. Sao mà cô biết được? Nghĩ thế tôi thấy vững tin hơn, vẫn ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra. Cô dừng ánh mắt ở tôi lâu hơn. Càng lúc tôi càng thấy chột dạ. Cô nói, giọng nghiêm khắc hơn:

– Cô hỏi lại, bạn nào trong lớp đã làm việc này?

Cả lớp đang ồn ào bỗng nhiên im phăng phắc. Có lẽ vì chưa bao giờ cô lại nói với lớp bằng giọng điệu ấy. Trong ấn tượng của chúng tôi, cô Thủy là một cô giáo rất hiền lành, gần gũi, thân thiện, chưa bao giờ cô biết nổi cáu với ai cả. Thế nhưng hôm nay, cô bỗng nghiêm giọng chỉ vì một việc mà tôi cho là không to tát lắm. Vì mọi người cũng chưa ai uống phải thứ nước pha bột màu ấy. Không khí trong lớp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô vẫn nhìn chúng tôi, nhưng cả lớp không một ai đứng lên nhận lỗi. Tất nhiên là thế rồi, vì người làm là tôi mà, tôi không nhận thì làm gì có ai nhận lỗi nữa.

Tôi thấy cô nhìn về phía tôi nhiều hơn, ánh mắt cô như mong chờ điều gì đó. Tôi thấy thật kì lạ. Chắc chắn cô đã biết là do tôi làm và đang chờ tôi thú tội đây mà. Nhưng nếu tôi thú tội thì tôi sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của cô, còn mất mặt nữa. Nếu không nhận tội thì, đôi mắt mong chờ kia của cô…Cuối cùng, tiếng trống hết giờ vang lên khiến cho cả lớp thở phào, không khí căng thẳng của lớp cũng không còn. Cô Thủy thu dọn đồ đạc của mình rồi nói với chúng tôi trước khi rời khỏi lớp:

– Cô rất buồn!

Nói rồi, cô liếc nhìn tôi rồi đi lên phòng giám hiệu. Cả buổi học hôm đấy tôi cứ nghĩ mãi về ánh mắt của cô lúc cuối giờ. Tôi thấy trong ánh mắt cô là sự thất vọng rất lớn, cả một nỗi buồn bao phủ nữa. Tôi cứ nghĩ tới ánh mắt của cô mà không sao tập trung vào bài học của các thầy cô trên lớp được. Cuối cùng tôi quyết định sẽ ở lại gặp cô để thú nhận tội lỗi của mình. Tôi biết, cô sẽ tha thứ cho tôi thôi. Hết giờ học, tôi chậm chạp thu dọn sách vở. Chờ các bạn về hết, tôi định đi tìm cô thì thấy cô đã đứng trước cửa lớp, như thể cô biết chắc tôi sẽ ở lại vậy. Tôi tiến lại phía cô, khẽ nói:

– Cô ơi, em…em xin lỗi. Em là người đã đổ bột màu vào bình nước cô ạ. – Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt cô vẫn nhìn tôi chăm chú, như đang chờ tôi nói tiêp, em chỉ muốn đùa một chút thôi. Em không ngờ cô lại giận giữ như vậy. Cô ơi, em thực sự xin lỗi cô ạ!

Cô im lặng một lúc rồi mới nói, vẫn bằng giọng nói nghiêm khắc như lúc trên lớp:

– Cô thật sự rất giận Phong ạ. Em có biết đây là lần thứ mấy em bày trò nghịch ngợm như thế rồi không? Những lần khác không nói, nhưng lần này cô nghiêm khắc phê bình em. Bột màu em mua, em có biết nó dùng để làm gì không? Người uống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, em đổ vào nó, tiếp xúc trực tiếp em có bị ảnh hưởng không Phong? Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Bao giờ em mới chịu lớn?

– Em…em…- Tôi đứng trước mặt cô ấp úng

– Cô muốn em suy nghĩ về những việc mà em đã làm, một cách thật nghiêm túc, Phong ạ. Em đã lớn và em sẽ phải học cách chịu trách nhiệm về việc làm của mình, dù lớn hay nhỏ. Cô tin là em hiểu những gì cô nói. – Giọng cô dịu lại, bây giờ em còn ở đây, cô vẫn có thể bao bọc các em, nhưng mai này khi các em lớn lên và ra ngoài đời kia, nếu em không vững vàng, không đủ mạnh mẽ , không biết cách cư xử, họ sẵn sàng chà đạp em. Em hiểu chứ?

– Vâng, em hiểu cô ạ. Em cảm ơn cô! – tôi nói lí nhí.

Mãi đến tận bây giờ, tôi mới hiểu những lời dạy của cô có giá trị với tôi như thế nào. Tôi đã làm cô buồn lòng, tôi rất hối hận vì điều đó. Nhưng cũng vì thế mà tôi lớn hơn, tôi học được cách chịu trách nhiệm với hành động của mình. Tôi thấy mình trưởng thành và lớn hơn. Tất cả là nhờ cô.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 16

Sáng thứ sáu, cô giáo dạy Hóa học dặn dò các học sinh ôn bài để thứ hai làm kiểm tra. Chiều thứ bảy, em đã xin ba mẹ cho đi đá banh với bè bạn, sáng chủ nhật mệt mỏi, em nằm coi phim và nghĩ bụng: tối chủ nhật sẽ ôn bài kĩ lại…

Nhưng tối hôm ấy, Nam, bạn em đến rủ đi ăn chè… em và Nam xách xe dạo phố, về nhà lúc 8 giờ, mới ngồi vào ôn bài…

Sáng thứ hai, buổi kiểm tra đến. Trong 3 câu hỏi và 1 bài toán về thí nghiệm, em chỉ trả lời được qua loa 2 câu. Lúng túng, hỏi Nam, Nam lắc đầu… em nhìn vở hóa học và nháy mắt… ra hiệu bảo Nam đưa cho em…

Chờ cô giáo đi về cuối lớp, em mở vở ra, chép vội vàng. Bất thình lình cô đi lên, em đẩy vội cuốn tập về Nam.

Cô giáo lại đi xuống cuối lớp, Nam hỏi em, em thầm đọc cho Nam chép, hai đứa thì thào… cho đến khi cô nhắc, mới ngồi yên.

Giờ phát bài, cô giáo đọc điểm cả lớp. Không có tên em và Nam. Khi Nam lúng túng đứng lên hỏi, cô bảo:

– Hai em lên đây, cô muốn hỏi điều này!

Trước mắt chúng em, hai bài kiểm tra hiện ra khung điểm với những dấu hỏi đỏ chói của cô thay cho điểm làm bài. Cô nhìn chúng em, nghiêm nghị nói:

– Bài này ai chép của ai? Sao lại sai giống nhau thế hả các em?

Em và Nam… đỏ bừng mặt, nhìn nhau ấp úng!

Cô chờ một lúc lâu, không ai trả lời. Cô quyết định:

– Nếu chúng em làm bài chung, cô sẽ cho chung là 4 điểm, chia ra cho hai em, mỗi em hai điểm nhé? Điều quan trọng là chúng em phải thành thật, để còn có cơ hội sửa chữa. Chúng em đi học, để hiểu biết, chứ không phải đi học, để dối trá thế này!

Reng…Reng… tiếng chuông ra chơi… giải thoát cho hai chúng em khỏi những đôi mắt của bè bạn…. chúng nó ùa ra, đứa đi mua kem, đứa chạy đuổi nhau trên hành lang.

Em lí nhí:

– Thưa cô, em đọc cho bạn ấy… câu ba ạ. Em xin lỗi cô!

Nam lại nói “Thưa cô, vì hôm qua em đến rủ bạn Hùng đi chơi tối quá… nên… chúng em không kịp học bài ạ.”

Cô giáo im lặng một lát rồi bảo:

Hai em biết nhận lỗi là tốt, nhưng quan trọng là phải biết sửa lỗi. Hai em hãy về học lại những bài hóa học vừa qua, cô sẽ cho kiểm tra lại khi cô sắp xếp được thời gian!

Chúng em chẳng mong gì hơn thế. Lí nhí cảm ơn cô, chúng em ra về.

Từ biệt cô, chúng em ra về, lòng vừa hối hận, vừa cảm động trước tấm lòng khoan dung của cô. Chúng em rủ nhau sẽ cố gắng học bài kĩ.

Chúng em sẽ học thuộc, không chỉ là bài hóa học này, mà là những bài học của các môn học khác nữa, để xứng đáng là một học sinh ngoan, đền đáp tấm lòng và công lao của cô giáo em.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 17

Chỉ có những thánh thần mới là người hoàn hảo còn con người thì không. Trong cuộc đời, ai ai cũng có ít nhất một lần mắc lỗi với những người xung quanh. Và lần mắc khuyết điểm với cô giáo tuần trước có lẽ sẽ làm em nhớ mãi.

Trong lớp, em tự nhận thấy mình là một đứa học khá tốt môn Văn. Có lẽ một phần là bởi niềm yêu thích, say mê với văn chương, bởi những tác phẩm văn học không chỉ là bức tranh hiện thực bộn bề, phong phú mà còn là những bài học, những chân lí sống hướng con người tới cái chân thiện mĩ. Những bài kiểm tra Văn vì thế mà tôi được điểm khá cao song phần lớn là nhờ việc học bài, ôn bài chăm chỉ ở nhà. Và buổi tối trước hôm đó, em xem thời khóa biểu và biết rằng hôm sau có bài kiểm tra hai tiết về một tác phẩm văn học đã học. Nhưng buổi tối hôm ấy lí trí đã không thắng nổi sở thích nhất thời của tôi. Tối hôm đó trên TV có chiếu tập cuối của một bộ phim mà em rất thích. Tập phim này em đã chờ đợi rất lâu, là những kết thúc sau những tập phim đầy kịch tính. Vậy là em đánh liều xem hết bộ phim phần vì chủ quan rằng mình có chút kiến thức văn chương phần vì hi vọng những đứa xung quanh sẽ nhắc bài vì mình giúp các bạn nhiều rồi. Hết bộ phim, em không hề băn khoăn hay lo lắng cho bài kiểm tra hôm sau, lên giường ngủ một chặp tới sáng. Sáng đến lớp em thấy bạn nào cũng học bài một cách say sưa và nghiêm túc. Em cũng mở sách ra đọc lướt nhưng chưa kịp đọc xong thì cô giáo bước vào. Cô yêu cầu cả lớp gấp sách vở và lấy giấy ra làm bài kiểm tra, đây là bài điểm hệ số hai nên khá quan trọng.

Sau khi cô đọc đề bài, cả lớp đều cặm cụi làm, duy nhất chỉ có mình em ngồi cắn bút vì không nghĩ ra được gì. Hỏi mấy đứa bạn bên cạnh cũng không được vì các bạn cũng đang say sưa làm bài. Khi ấy, em ước gì mình có thể quay ngược thời gian, về lại tối hôm trước để học bài chăm chỉ. Thấy cô giáo không để ý các bạn làm bài, trong đầu em lóe lên ý nghĩ sẽ mở vở ghi ra chép, dù sao cũng chỉ một lần nên chắc cũng không sao. Nghĩ vậy, em liền mở vở, nhanh tay chép bài cô đã dạy. Bẵng đi một thời gian, hôm có trả bài thì em chính là người được điểm cao nhất. Khi ấy, em bắt đầu xấu hổ và tủi thẹn với chính mình. Điểm cao này em không dám khoe với người khác, không dám vui vẻ bởi nó đâu phải của mình. Em day dứt và dằn vặt trong lòng, tự thấy mình đã lừa dối cô giáo và các bạn. Thật không thể chấp nhận được. Điểm số không quan trọng mà điều quan trọng hơn là em học được điều gì, khôn lớn và trưởng thành ra sao. Em lấy hết can đảm thú nhận mọi việc với cô giáo. Ban đầu cô cũng hơi bất ngờ vì không nghĩ em sẽ làm vậy, sau đó cô nhẹ nhàng nói:

– Trong đời học sinh, ai cũng ít nhất sai lầm một lần em ẹ. Cô cũng vậy và em cũng vậy. Cô phần nào cũng ngưỡng mộ em vì sự dũng cảm dám nhận lỗi. Cô không trách em đâu.

Nghe cô nói vậy, em nhẹ nhõm hẳn ra. Hai cô trò nói chuyện một hồi rồi cùng ra về. Đó là lần em mắc khuyết điểm với thầy cô giáo làm em nhớ mãi. Đó là bài học quý giá về lòng trung thực và việc đương đầu với lỗi lầm của chính mình.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 18

Mỗi thầy cô giáo đều là một người cha người mẹ thứ hai, là người mà ta phải hết mực tôn trọng. Đối với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ về nhất chính là cô giáo dạy tôi năm lớp một. Bởi đã có lần tôi mắc khuyết điểm khiến cô buồn, và tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình cùng những bài học xoay quanh câu chuyện ấy.

Ngày đầu bước vào lớp một, tôi vẫn là cô bé non nớt rụt rè. Tôi không muốn đến trường, bởi ở đó tôi không được chơi, cũng không được thoải mái làm việc mà mình thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi cảm hoá được những điều ấy. Sự dịu dàng tận tâm của cô làm tôi phải cảm động. Mỗi lần tôi buồn hay chán học, cô gọi tôi lại để tâm sự như một người bạn, có khi cô lại dẫn tôi đi ăn để tôi thấy vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ để cô buồn. Vậy mà ngày hôm ấy, tôi đã mắc sai lầm như vậy.

Sáng hôm đó, cô đã nhắc là ngày mai sẽ làm bài kiểm tra môn toán. Đáng lẽ ra tôi đã phải chăm chỉ học bài trong buổi tối hôm trước. Nhưng tôi lại thản nhiên ngồi xem tivi, mặc kệ ngày mai có bài kiểm tra ấy. Và buổi sáng cũng đến, cô bước vào lớp phát đề cho cả lớp. Tiếng trống báo hiệu vang lên, cả lớp cặm cụi làm bài. Chỉ riêng tôi vẫn loay hoay với mấy bài toán ấy. Giá mà tối hôm qua tôi chịu học, tôi đã có thể dễ dàng giải quyết bài toán ấy. Nhưng những người xung quanh tôi đều đã làm được. Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp, tôi không thể thua kém ai được. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi cúi gằm mặt xuống, thì chợt nhìn thấy quyển vở toán dưới ngăn bàn. Chỉ cần mở ra, tôi đã có thể làm được rồi. Hay là…

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô nhìn chúng tôi đầy âu yếm và tin tưởng. Liệu tôi có nên làm điều ấy không? Nếu bị cô phát hiện thì sao? Cô có gọi về cho bố mẹ không nhỉ? Nhưng nếu điểm kém, bố mẹ cũng sẽ mắng mình thôi. Nhưng ý nghĩ cứ chồng chéo lên nhau, khiến tôi chẳng thể phân định được phải trái đúng sai nữa.

Bàn tay tôi khẽ lần xuống ngăn bàn. Tôi rón rén lật từng trang sách, vừa lật vừa canh chừng mọi người. Có vẻ sẽ không ai biết chuyện này đâu, tôi thầm trấn an mình. Đến đúng chỗ cần, tôi cặm cụi chép lấy chép để, và nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đến bây giờ, tôi còn làm xong trước cả lớp. Tôi đã nắm chắc điểm mười trong tay rồi. Tôi cười thầm ngồi nhìn các bạn. Vậy là đã xong rồi.

Tiếng trống trường vang lên, tôi xách cặp định về thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Cô và tôi ngồi đối diện với nhau. Tôi lo lắng hồi hộp đến nghẹt thở. Cô lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, mỉm cười với tôi:

– Chúc mừng em, bài của em đạt điểm cao nhất lớp. Nhưng liệu em có thấy xứng đáng với điểm số ấy không. Hôm nay, cô rất buồn, vì người học trò mà cô tin tưởng nhất lại gian lận như vậy. Em có biết rằng, làm như thế chính là đánh mất nhân cách của mình không?

Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt chực trào ra. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình thật rồi. Tôi ân hận quá, không phải vì không học bài, mà vì đã làm cô buồn. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi lắm. Từ bây giờ, có lẽ cô sẽ không yêu thương tôi như trước nữa. Nước mắt tôi lăn dần.

– Em đừng buồn nữa. Cô sẽ tha thứ cho em lần này. Nhớ rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhé!

Nụ cười ấy đã quay trở lại rồi, tôi vui vẻ gật đầu. Cô trò cùng về nhà trong buổi chiều đã tắt nắng.

Các bạn thấy đó, những kỉ niệm với thầy cô luôn là dấu ấn khó quên nhất, bởi ở đó ta học được muôn vàn những bài học hay, cách ứng xử đẹp. Lần mắc lỗi ấy, có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên!

Kể về một lần em mắc khuyết điểm – Mẫu 19

Trong đời người, ai cũng có khuyết điểm và mắc phải dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy. Khuyết điểm mà tôi mắc phải là lỗi lầm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Lỗi lầm đó khiến tôi phải tự tìm hiểu ra cái sai và sửa lại nó. Và điều đáng nhớ nhất tôi không thể nào quên vào lúc năm tôi học lớp hai.

Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi bước vào lớp hai, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy chỉ cô giáo là mới còn những điều xung quanh đã quá quen thuộc với tôi ở năm học lớp một. Chúng tôi học trong một căn phòng nhỏ, những bức tranh của các anh chị năm xưa trông thật ngộ nghĩnh và dễ thương, bàn ghế giáo viên lẫn học sinh đều mới toanh. cuối lớp thì có hai cái tủ xám xệch, trông nó tuy cũ kĩ nhưng sử dụng vẫn rất bền và tốt. Trong lớp ồn ào náo nhiệt bởi những đứa học sinh chúng tôi. Lát sau, một cô giáo nhẹ nhàng bước chân vào. Cô mặc bộ áo dài thướt tha, trông rất lộng lẫy. Khi cô bước vào thì cả lớp liền im lặng ngay. Cô bước lên bục giảng và giới thiệu về cô. Sau một hồi trò chuyện giữa cô và trò chúng tôi thì tiếng trống báo hiệu giờ ra về cũng vang lên. Ngày đầu đi học cùa tôi bắt đầu như thế đấy. đầy niềm vui và hạnh phúc.

Sau những ngày học thì ngày thi cuối kì một cùng đã đến. Lo lắng, sợ hãi, băn khoăn là những cảm giác mà học sinh chúng tôi cảm nhận. Rồi những ngày thi của chúng tôi cũng đã trôi qua một cách nhẹ nhàng. Những con số, điểm số mà tôi hằng mong muốn cũng đã thực hiện được. Ngày hôm đó, tôi vui vẻ đem cuốn sổ liên lạc ra khoe với bố mẹ những con số chín, mười được ghi bằng mực đỏ. Sau những ngày nghỉ Tết, những cuộc vui chơi giải trí và du lịch cùng gia đình trong những ngày đầu năm mới, lũ học sinh chúng tôi trở lại trường với những nụ cười giòn tan, vui vẻ.

Những ngày học bắt đầu trờ lại, tôi đã quá thích thú với những cuộc đi chơi hồi Tết và tôi đã trở nên mất tập trung trong việc học tập. Cứ mồi lần vào giờ học tôi lại cứ chủ quan: “Không cần học chi cho mệt, chỉ cần thi để đạt điểm cao cho mọi người nể mình là được”. Nhưng tôi đâu ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra khác với suy nghĩ và tôi đã không thể lường trước được điều đó. Và ngày thi giữa học kì hai cùng đã đến, với tính chủ quan của tôi, kết quả thi đã quá tệ hại. Điểm sáu màu đỏ ghi rõ rệt trong bài tiếng Việt. Lúc đó, tôi bỗng tái xanh mặt và có vẻ lo lắng hơn. Tôi nghĩ rằng nếu đưa cho bố mẹ xem thì sẽ bị mắng cho một trận tơi tả. Nhưng rồi tôi nghĩ không phải do con số mà lỗi do tôi quá chủ quan trong việc học, vì vậy tôi đã đưa cho mẹ xem điểm số. Mẹ đã rất giận và còn mắng tôi một trận sau khi xem điểm. Có lẽ mọi chuyện đã qua, nhưng hôm sau đi học lại, cô giáo trách mắng tôi vì lơ là trong học tập. Thế nhưng tôi không muốn mọi người phải quá thất vọng về tôi một lần nữa nên tôi đã cố gắng học tốt và thi học kỳ hai. Dường như tôi đã biết nhận lỗi và sửa lỗi, điểm số trong kỳ thi cuối kỳ hai của tôi cao lên đã làm ba mẹ và cô giáo hài lòng. Vì trước giờ tôi chưa bao giờ bị điếm thấp và tôi cũng không muốn bị điểm thấp nên tôi không muốn ai cũng phải thất vọng. Đây chính là lần mà tòi mắc khuyết điểm và cũng là kỷ niệm đáng nhớ nhất để tôi biết sửa sai.

Tuy là một kỷ niệm nhưng nó rất quan trọng đối với tôi. Đó chính là lần tôi làm thầy cô giáo và tất cả mọi người buồn và giận dữ về tôi. Tôi hứa sẽ không tái phạm và cố gắng học để luôn làm cho cô giáo, bố mẹ và các bạn vui lòng.

Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết Bài viết số 2 lớp 8 đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy (cô) giáo buồn 2 Dàn ý & 19 mẫu bài viết số 2 lớp 8 đề 2 của Wikihoc.com nếu thấy bài viết này hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá giới thiệu website với mọi người nhé. Chân thành cảm ơn.

 

About The Author

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *