Mẹ là người luôn yêu thương, chăm sóc cho chúng ta. Hôm nay, wikihoc.com muốn giới thiệu Bài văn mẫu lớp 6: Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm, nhằm cung cấp tài liệu cho học sinh trong quá trình học tập về văn miêu tả.

Tả lại hình ảnh mẹ khi em bị ốm
Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm

Tài liệu bao gồm dàn ý và 21 bài văn mẫu lớp 6, được chúng tôi đăng tải chi tiết dưới đây. Mời bạn đọc cùng tham khảo để có thêm ý tưởng cho bài viết của mình.

Dàn ý tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm

1. Mở bài

Giới thiệu lí do, hoàn cảnh dẫn đến việc em bị ốm.

2. Thân bài

a. Tả dáng vẻ mẹ lúc em bị ốm

  • Khuôn mặt của mẹ tỏ ra rất lo lắng và hoảng hốt.
  • Khi em lên cơn sốt mẹ em chạy đôn chạy đáo.
  • Mẹ chạy đôn chạy đáo để mua thuốc, nấu cháo cho em.

b. Tả hành động của mẹ lúc em bị ốm

  • Mẹ nấu cháo và bón cho em ăn.
  • Mẹ dỗ em uống thuốc.
  • Mẹ giúp em xin nghỉ học.
  • Mẹ thức đêm chăm sóc cho em…

3. Kết bài

Suy nghĩ và tình cảm dành cho mẹ: biết ơn, yêu mến.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 1

Những người thân trong gia đình luôn dành cho nhau những tình cảm sâu nặng. Đặc biệt nhất phải kể đến tình mẫu tử – thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Đối với riêng em, mẹ chính là người yêu thương, chăm lo cho em nhiều nhất.

Mẹ là một người phụ nữ vất vả quanh năm để kiếm sống nuôi lớn hai chị em. Dù công việc của mẹ chỉ là một người công nhân bình thường, nhưng em vẫn rất tự hào, yêu thương mẹ. Bởi mẹ đã dành cho chúng em những gì tốt đẹp nhất. Vậy mà có những khi, em đã khiến mẹ phải lo lắng, phiền lòng.

Chiều hôm qua, em xin phép mẹ đến nhà Lan học bài. Cả hai mải học nên trời tối lúc nào không biết. Chắc lúc này, mẹ đang em về ăn cơm. Em vội vã chào bố mẹ Lan, rồi đạp xe về. Trời bắt đầu nổi giông. Hình như sắp mưa. Em cố đạp nhanh để kịp về nhà. Không kịp về đến nhà mà trời đã đổ cơn mưa. Em lại không mang áo mưa nên đành cố gắng đạp nhanh về nhà. Khi về đến nhà, em thấy mẹ vẫn ngồi chờ ngoài phòng khách. Mẹ thấy em bị dính mưa liền giục em đi tắm nước nóng, để ra ăn cơm. Khuôn mặt mẹ toát lên vẻ lo lắng. Sau khi tắm giặt ăn cơm xong, em đi ăn cơm.

Đến khoảng chín giờ, em cảm thấy rất mệt mỏi, người thì nóng ran. Em liền nói ngay với mẹ. Mẹ lo lắng lấy cặp nhiệt độ để đo thân nhiệt cho em. Sau khi kết luận em bị sốt, mẹ yêu cầu em lên phòng nghỉ ngơi. Một lúc sau, mẹ mang một bát cháo lên phòng. Giọng mẹ dịu dàng:

– Hà ơi, dạy ăn cháo rồi uống thuốc cho mau khỏe!

Em cảm thấy thật ấm áp khi nghe giọng nói của mẹ. Sau khi cho em ăn cháo và uống xong, mẹ còn nhẹ nhàng đắp khăn ướt lên trán em. Suốt đêm hôm đấy, mẹ đã ở bên cạnh để chăm sóc cho em. Hôm sau, em đã cảm thấy khỏe hơn. Sau khi đo thân nhiệt thấy em hạ sốt, mẹ yên tâm đi làm.

Sau hôm đó, em hiểu thêm được tình yêu thương của mẹ. Quả là với bất cứ người mẹ nào, con cái vẫn là điều quan trọng nhất:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”

(Con cò, Chế Lan Viên)

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 2

Thứ năm tuần trước, em đi học về bị mắc mưa bên ướt hết người. Đến nửa đêm, cơn sốt ập tới. Nhà chỉ có hai mẹ con vì ba đang công tác ở xa. Mẹ lo lắm, thức suốt đêm canh chừng bên em.

Cơn sốt quái ác thật. Trán em thì nóng bừng bừng mà chân tay lại lạnh cóng. Cái lạnh như từ trong xương tuỷ toả ra khiến em run cầm cập: “Mẹ ơi! Con rét lắm! Mẹ đắp chăn cho con!”. Mẹ ghì chặt em vào lòng, an ủi: “Mẹ biết rồi! Con cảm lạnh đấy mà! Cứ bình tĩnh nhé! Mẹ sẽ đuổi cơn sốt đi ngay!”.

Mẹ đặt em nằm ngay ngắn rồi đi lấy thuốc. Viên thuốc hạ sốt sủi bọt tan rất nhanh trong cốc nước. Mẹ khẽ nâng đầu em lên, ghé cốc vào miệng em, dỗ dành: “Ngoan nào! Con cố uống một hơi cho hết, sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy là khoẻ thôi!”.

Vâng lời mẹ, em uống thuốc rồi cố nhắm mắt nhưng đầu óc cứ căng lên, khó chịu vô cùng. Mẹ dấp nước mát vào chiếc khăn bông, đắp lên trán em. Mẹ nhẹ nhàng xoa dầu nóng vào lưng, vào ngực, vào hai bàn chân, bàn tay em. Tiếng xuýt xoa nho nhỏ của mẹ cứ văng vẳng bên tai em trong giấc ngủ chập chờn:

“Khổ thân con tôi!”. Tự nhiên, nước mắt ứa trên mi em cay xót. Mẹ ơi! Con thương mẹ biết chừng nào! Em vòng tay ôm ngang lưng mẹ rồi thiếp đi lúc nào không biết…

“Ò ó o o…!” Chú gà trống đã cất lên tiếng gáy giòn giã, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Em mở mắt nhìn quanh tìm mẹ mà không thấy mẹ đâu. Chưa kịp gọi thì em đã nghe tiếng guốc và giọng nói quen thuộc của mẹ: “Dung dậy rồi đấy ư? Mẹ nấu cháo giải cảm cho con rồi đấy! Đánh răng xong con ăn hết bát cháo hành này, mẹ sẽ cho con uống thuốc. Đến trưa nếu hết sốt, mẹ sẽ đưa con đi học. Nếu còn yếu thì mẹ viết đơn xin phép cô cho con nghỉ hôm nay”.

Nhìn quầng thâm quanh đôi mắt mẹ, em biết cả đêm qua mẹ thức để săn sóc cho em. Cơn sốt đã lui, dẫu đầu còn váng vất nhưng em cảm thấy đỡ hơn nhiều. Quả là đôi bàn tay mẹ như có phép màu. Mẹ là bóng mát che chở cho con suốt cả cuộc đời. Công ơn của mẹ đối với con sâu nặng biết chừng nào! Con mong sau này lớn lên sẽ đáp đền công ơn trời biển ấy.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 3

“Mẹ kính yêu của con. Người ta vẫn bảo có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Nhưng qua trận ốm vừa rồi, con đã hiểu hơn về lòng mẹ. Cảm nhận được đầy đủ nhất tình yêu sâu sắc của mẹ dành cho con…”. Đó là những dòng tâm sự trong cuốn nhật ký mà tôi gửi đến người mẹ kính yêu. Thay cho lời cảm ơn, tôi muốn nói “con yêu mẹ”.

Tôi là đứa trẻ không hay ốm yếu. Do được thừa hưởng sức khỏe của cha mà tôi chủ quan lắm. Hôm đó đi học, mẹ dặn tôi mang áo mưa theo vĩ đài đã dự báo. Nhưng vì thấy trời nắng to nên tôi không mang theo nữa. Thế rồi chiều về, mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới, vần vũ khắp bầu trời. Cơn mưa đến thật mau. Mưa, mưa xối xả. Mưa ào ào như trút nước… Không có áo mưa mà trời cũng sắp tối, tôi để đầu trần ù chạy về nhà. Về đến nơi tôi ướt như chuột lột. Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng.

Đêm hôm đó, tôi bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Tôi mê man bất tỉnh. Bố mẹ tôi lo lắng, vội vàng tìm cách hạ nhiệt. Nằm trên giường, tôi nghe thấy từng bước chân của mẹ, bóng mẹ chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy thoắt biến mất. Mẹ ngồi bên tôi, bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên lưng, âu yếm vuốt tóc rồi má tôi. Cái trán nóng bừng được mẹ chườm bằng chiếc khăn lạnh. Chốc chốc, mẹ lại lật khăn rồi đặt nhẹ lên trán. Tôi miên man trong giấc ngủ nhưng dường như vẫn nhìn thấy đôi mắt mẹ nhìn tôi. Đôi mắt mẹ nhìn trìu mến, xót thương, long lanh những giọt nước. Từng nhịp thở thổn thức, tôi cảm nhận được sự lo lắng trong lòng mẹ. Mỗi khi tôi trở mình mẹ lại nhè nhẹ vỗ về, kéo chăn lên đắp cho tôi. Thỉnh thoảng, mẹ lại sờ trán. Thấy nhiệt độ giảm, mẹ cũng hơi yên lòng… Cứ thế, mẹ ngồi bên tôi suốt đêm, không ngủ.

Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa tự bao giờ. Mấy chú chim chào mào hót líu lo chào đón ngày mới. Những tia nắng đầu tiên lách mình qua khe cửa vào phòng, đến bên giường giúp tôi tỉnh giấc. Vì có mẹ ngồi bên nên tôi vững tâm mà ngủ rất ngon lành. Tôi cựa mình, thấy trong người đã khá hơn hôm qua rất nhiều. Vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là tôi đưa mắt tìm mẹ. Sao không thấy mẹ đâu cả? Tôi vội vàng ngồi dậy. Ôi, mẹ! Người mẹ kính yêu của tôi. Chắc vì đã quá mệt nên mẹ nằm ngủ thiếp bên tôi. Lúc này nhìn mẹ, tôi chỉ thấy thật tội nghiệp và thương mẹ biết bao. Mái tóc dài, đen mượt dường như xơ xác. Đôi mắt thâm quầng lại vì thức khuya. Phía đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn, dấu hiệu của sự tàn phá của thời gian. Nhất là đôi tay mẹ. Trước đây, đó là một bàn tay mềm mại, trắng trẻo nhưng giờ đây, sự vất vả đã làm cho bàn tay mẹ gầy guộc, thô ráp và có những vết chai. Điều ai cũng thấy này tại sao hôm nay tôi mới để ý. Tôi thật là một đứa con vô tâm, bất hiếu. Tôi hiển nhiên nhận tình yêu của mẹ nhưng ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân. Mẹ đã bắt đầu già đi mà tôi không hề hay biết và dường như qua một đêm thức trắng cũng làm cho mẹ tôi già đi nhiều.

Đang suy nghĩ miên man thì chợt bố tôi mở cửa phòng bước vào. Bố mỉm cười chào tôi ngày mới. Vừa lúc mẹ cũng choàng tỉnh dậy. Thấy tôi, mẹ vội vàng đặt tay lên trán, nhìn tôi một lượt vẻ mặt lo lắng, căng thẳng. Hai bố con tôi nhìn mẹ rồi nhìn nhau cười. Lúc đó mẹ mới thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng nụ cười của mẹ thật mệt mỏi. Không để ý tới bản thân, mẹ lại chạy ngay xuống nhà nấu cháo cho tôi. Bát cháo nóng của mẹ là liều thuốc vô cùng hiệu nghiệm, không phải liều thuốc bình thường mà là liều thuốc tình thương yêu. Nó giúp tôi hết sốt và còn hơn thế nó giúp tôi nhận ra bao điều, hiểu thêm về lòng mẹ. Lòng mẹ thật bao la như biển thái bình…

Không phải chỉ khi ốm đau mẹ mới dành tình yêu cho tôi, ở bên cạnh tôi chăm sóc. Mẹ đã ở bên từ bao giờ mà tôi vô tâm không hiểu bởi tình yêu thương của mẹ không vô hình mà hiển hiện ngay trước mắt. “Mẹ kính yêu của con, nay con đã hiểu rồi mẹ ạ”.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 4

“Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con. Mẹ là dòng sông tháng năm yêu thương hiền hòa…”. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi có mẹ. Đặc biệt nhất là trong những lúc bị ốm, tôi đã cảm nhất tình yêu thương bao la ấy của mẹ.

Mẹ tôi công việc bận bịu lại càng bận bịu hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng, người mệt lả, toàn thân nóng ran, miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo, rồi chườm túi đá cho tôi. Sau đó mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.

Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kỳ khi chạm vào da thịt tôi. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc. Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: “Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô, bạn bè, còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?”

Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại. Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối, vừa thổi cháo, vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi. Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.

Lúc này, tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về, mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen. Nhà tôi nghèo, mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn. Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.

Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ, tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ. Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông, bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an. Và, tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 5

Tuổi thơ chúng ta luôn được sống trong tình yêu thương của mẹ. Với tôi mẹ là người tôi yêu quý và kính trọng nhất. Mẹ nuôi dạy chăm sóc chị em tôi vì bố tôi luôn đi làm xa.

Hôm ấy ở lớp tôi cảm thấy nhức đầu, người hơi lạnh nôn nao. Tôi cố gắng đi về đến nhà. Mọi ngày bước chân đến cửa tôi đã gọi: “Mẹ ơi” và chạy vào tìm mẹ. Hôm nay bước chân đến cửa tôi đứng không vững mặt tái đi.

Mẹ nhìn thấy tôi như vậy liền chạy vội đến bên tôi dù rất mệt nhưng tôi vẫn nhận thấy khuôn mặt mẹ nhợt nhạt môi run run: “Con ơi con làm sao thế này?” Sau đó, mẹ dìu tôi vào giường.

Mẹ đắp chăn cho tôi xoa dầu cho nóng khắp người tôi. Đôi bàn tay mềm mại ấm áp như truyền hơi ấm cho tôi làm tôi bớt đi cảm giác ớn lạnh. Vừa xoa đầu mẹ vừa nói giọng xót xa: “Khổ thân con, đã ốm lại phải đi bộ về”. Uống xong bát nước gừng nóng pha đường thấy người nhẹ hẳn thế rồi tôi thiếp đi. Bỗng tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi: “con ơi dậy ăn bát cháo nóng đi”. Lúc này tôi mới ngắm kĩ mẹ. Gương mặt mẹ tròn phúc hậu đã có những vết nám mờ mờ nhưng không làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ đã đứng tuổi. Đôi mắt mẹ mới âu yếm làm sao,trong đôi mắt ấy đầy nỗi lo âu và chan chứa tình yêu thương. Mẹ ngọt ngào dỗ dành tôi như tôi còn bé lắm. Cái miệng xinh xắn của mẹ thổi nhẹ từng thìa cháo. Tôi bỗng thấy người mẹ của tôi là người mẹ đẹp nhất trong tâm hồn tôi. Cả vết nám, cả đôi mắt thâm quầng… Tất cả đều đẹp.

Tham khảo thêm:   Tả chợ quê hay nhất (11 mẫu)

Đó là người mẹ đã chịu bao vất vả nhọc nhằn lo toan chăm chút cho tôi. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, tôi rất yêu thương mẹ.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 6

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào vô tận. Tình mẹ trong suốt như dòng suối ngọt…” Mẹ luôn là người yêu thương, quan tâm lo lắng cho ta trong mọi hoàn cảnh, luôn bên cạnh ta dù trong những phút yếu lòng. Nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc em ốm, em càng thấm thía hơn điều ấy.

Chúng ta đều được lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Từ những lời ru, những cái xoa đầu, đến những cái rém chăn cho đỡ lạnh, không ai khác mẹ luôn là người quan tâm chi chút đến từng điều nhỏ nhặt. Đặc biệt mỗi lúc ta bị ốm, thì sự lo lắng của mẹ càng cao cả hơn bao giờ hết.

Em là một đứa trẻ không hay ốm yếu, vì thế rất chủ quan với sức khỏe của mình. Vì vậy nếu không nhờ có mẹ, em đã không thể luôn duy trì cơ thể khỏe mạnh như bây giờ. Nhưng tình yêu thương, chăm sóc của mẹ khi em bị ốm đã giúp em ý thức sâu sắc hơn về tình mẫu tử, về việc biết giữ gìn bản thân để không ai phải lo lắng.

Đó là hôm gió mùa về, trời nổi gió to và rét lạnh. Nhưng hôm ấy mẹ lại bận đi công tác chưa về, em ở nhà lại tắm nước lạnh. Kết quả là hôm ấy em bị cảm lạnh. Mẹ đã thức suốt đêm để săn sóc cho em. Khuôn mặt mẹ đầy lo âu và xám ngắt, bởi chưa bao giờ mẹ để em bị ốm nặng như vậy. Có lẽ mẹ đã tự trách mình vì không chăm sóc em thật tốt. Nằm trên giường bệnh, em miên man vào giấc ngủ dài mệt mỏi. Thỉnh thoảng chỉ thấy thấp thoáng bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, thoắt trông thấy thoắt biến mất. em cảm nhận như bàn tay của mẹ lúc nào cũng nắm lấy tay em, âu yếm vuốt ve để truyền cho em hơi ấm của tình mẫu tử. Chốc chốc, mẹ lại thay khăn lau tay, lau mặt cho em luôn trông gọn gàng, không có cảm giác khó chịu. Mờ mờ không rõ vì mệt, nhưng em dường như vẫn cảm thấy nhìn rất rõ đôi mắt mẹ, long lanh ướt, và trìu mến yêu thương lẫn cả sự lo lắng nữa. Tiếng đêm tĩnh mịch càng khiến nhịp thở hổn hển của mẹ rõ hơn. Chao ôi, lúc ấy em chỉ muốn ôm mẹ vào lòng, xin lỗi mẹ vì sự nghịch ngợm của mình. Bàn tay dịu dàng của mẹ nắm lấy bàn tay non nớt của em khiến hơi ấm lan tỏa mạnh mẽ hơn. Em như được tiếp thêm sức mạnh nên hôm sau cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau thức dậy, mặt trời đã lên cao, ngoài vườn lảnh lót tiếng chim vang. Dường như vạn vật cũng đang cất lên một giai điệu ngọt ngào, vui tươi để chào mừng cô bé xinh xắn, đáng yêu là em. Mẹ choàng tỉnh dậy khi thấy em khẽ cử động tay, đôi mắt dài màu nâu ấy, hôm nay em mới có dịp được ngắm kĩ, nó thâm quầng và khô vì sự thiếu ngủ do phải làm việc mệt mỏi và hôm nay là vì chăm sóc em ốm nữa. em ôm mẹ vào lòng, hổn hển trong lời xin lỗi vì đã để mẹ nhọc lòng. Mẹ vuốt nhẹ mái tóc tơ và khẽ mỉm cười, nụ cười sau những lo lắng suốt đêm cho em đã khiến mẹ tươi tắn hơn. Cảm ơn mẹ vì tình yêu thương vô bờ bến mẹ đã dành cho con. Con yêu và xin lỗi mẹ.

Không hẳn ai trong số chúng ta cũng đều được mẹ chăm sóc, đó là một thiệt thòi rất lớn. Vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh mẹ khi ta còn có thể bạn nhé.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 7

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”

(Con cò)

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình” và suốt đời vỗ mãi vào lòng con, dành cho con những gì đẹp đẽ, chân quý nhất từ tấm lòng. Mỗi khi ta ốm đau hay khỏe mạnh, mẹ lúc nào cũng lo lắng, quan tâm dành cho ta tất cả yêu thương từ tận đáy lòng bao la ấy. Với em, hình ảnh mẹ khi chăm sóc em bị ốm đã để lại những dấu ấn khó phai.

Mẹ em có dáng người dong dỏng, thanh thoát. Khuôn mặt mẹ hiền từ, phúc hậu với nụ cười rạng rỡ. Nắng mưa, sóng gió cuộc đời mẹ kinh qua đã in dấu vào làn da nâu rám nắng rất chân quê, mộc mạc của người.

Có những lúc em cảm thấy mình thật ngốc vì dù mẹ có mắng mỏ hay trách móc em thì suy cho cùng cũng là để em nên người chứ đâu có phải vì ghét bỏ gì em. Có ai lại ghét bỏ đứa con mình dứt ruột chín tháng mười ngày sinh ra cơ chứ. Ấy vậy mà, thỉnh thoảng em vẫn cáu gắt, hờn dỗi và cãi lại mẹ. Rồi cho đến một ngày, khi em bị ốm nhìn thấy mẹ chăm sóc em mệt mỏi, vất vả như thế em mới càng thấm thía hơn về giá trị của tình mẫu tử.

Hôm đấy là vào buổi chiều, đã có dự báo thời tiết trời sẽ mưa to, mẹ dặn em rõ ràng là phải mang áo mưa đi cẩn thận vậy mà em mải chơi quên lời mẹ dặn. Kết quả là hôm ấy em bị dính mưa và đêm đến sốt cao. Nằm trên giường, em miên man chìm vào giấc ngủ say, đầu óc quay cuồng trống rỗng. Thỉnh thoảng em cảm nhận có bàn tay rất ấm của ai đó vuốt nhẹ mái tóc và khuôn mặt của mình. Hơi ấm ấy rất quen thuộc thân thương và chắc chắn đó chính là mẹ, cảm nhận của ta về tình mẫu tử không bao giờ là sai cả. Ánh đèn mờ mờ trong đêm, em lim dim mắt thấy thấp thoáng bóng mẹ đổ dài trên chiếc giường, thi thoảng lại sấp khăn lau trán cho em. Một hồi sau mẹ bón từng thìa cháo nhỏ cho em ăn. Ánh mắt mẹ nhuốm đầy ưu tư lo lắng. Một đêm dài, mệt mỏi và khó chịu đã qua đi, nhờ có bàn tay kỳ diệu và tình yêu thương của mẹ em đã đỡ sốt hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm gục bên cạnh giường, tay vẫn nắm lấy bàn tay non nớt của em. Đôi mắt mẹ thâm quầng, có lẽ vì do đêm qua thức khuya chăm sóc em nên không ngủ được. Mái tóc dài mượt mọi khi thay vào đó rối bời vì lăn lộn chạy qua chạy lại săn sóc cho em nên cũng chẳng có thời gian để chỉnh chu. Tự nhiên, lòng em dấy lên một cảm xúc bồi hồi khó tả, trong miên man xa xăm, vọng về trong em là những lần em nói hỗn với mẹ, những lời lẽ khó nghe mẹ nhường nhịn em, em bỗng thấy mình thật là một đứa trẻ hư. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, vội vàng ôm em vào lòng, hỏi han xem em đỡ chưa, ánh mắt đầy lo lắng đợi chờ. em bật khóc nức nở, ôm mẹ và ngập ngừng vài tiếng lí nhí không thành lời. Mẹ xoa đầu em mỉm cười đầy trìu mến.

Mẹ là vầng trăng, làm dịu mát tâm hồn thơ ngây trong trẻo của em, mẹ cũng là ánh mặt trời tỏa nắng tâm hồn em. Mẹ là tất cả những gì thiêng liêng, cao quý nhất. Cảm giác mỗi khi bị ốm được bàn tay mẹ chăm sóc như có liều thuốc tiên khỏi bệnh rất nhanh. Phải chăng đó chính là sức mạnh của tình mẫu tử?

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 8

Gió mùa đông Bắc về, đất trời, cây cối đang co ro trong cái lạnh giá. Khung cảnh lạnh lẽo nhưng trong lòng em lại có một cảm giác ấm áp khi gió về. Bởi, những cơn gió luôn gợi cho em nhớ đến hình ảnh của mẹ vào mùa đông năm ngoái khi em bị ốm.

Trong gia đình, mẹ luôn là người yêu quý và nuông chiều em nhất. Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho em mỗi bữa ăn hằng ngày. Đặc biệt, mẹ rất quan tâm đến sức khoẻ của em. Đông đến, mỗi khi em ra ngoài mẹ đều căn dặn em mặc áo thật ấm để tránh bị cảm. Hôm đó là một ngày đầu đông, khi đài báo gió mùa về mẹ đã dặn em phải mặc đủ áo khi đi học. Em luôn là đứa chủ quan nên nhân lúc mẹ không để ý em đã chạy ra cổng thật nhanh với chiếc áo phong phanh.

Gần trưa, không khí lạnh ùa về. Trên đường về, người em lạnh cóng, run cầm cập. Về đến nhà, em chạy ngay vào chăn và nằm co ro trong đó chờ mẹ về. Vì quá mệt nên em thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc đang mê man, tôi cảm nhận được bàn tay của mẹ đang đặt lên trán em. Sau đó, mẹ chạy vội ra lấy khăn lạnh chườm để em hạ sốt. Một lúc sau, mẹ bưng lên một bát cháo còn nghi ngút khói bước vào. Mẹ nhẹ nhàng đút từng thìa cháo cho em ăn rồi cho em uống thuốc để mau chóng khỏi bệnh. Khi đó, em thấy khuôn mặt mẻ đầy vẻ lo lắng.

Tối hôm đó, mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc cho em. Ánh mắt mẹ hiện rõ sự mệt mỏi và buồn rầu. Mẹ ngồi ủ rũ và không có tâm trạng để làm những công việc khác. Khi ấy, em ước có thể khỏi bệnh thật nhanh để mẹ không phải lo lắng như vậy nữa.

Bàn tay mẹ luôn nắm chặt lấy tay em, em cảm nhận rõ những nốt chai sạn trong lòng bàn tay ấy. Sáng hôm sau khi em thức dậy mẹ đã dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho em. Lúc mẹ đem cháo vào, em trông mẹ như già đi mấy tuổi. Quầng thâm quanh mắt mẹ cũng hiện lên rõ hơn. Bây giờ em mới cảm nhận được mẹ quan trọng với em như thế nào và em cũng chính là nguồn sống của mẹ. Em thật ân hận vì đã không nghe lời mẹ.

Đối với em, mẹ chính là món quà vô giá nhất mà cuộc sống đã ban tặng. Em yêu và thương mẹ biết bao nhiêu.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 9

Mới đó một tuần nghỉ ở nhà bị ốm cũng đã qua, hôm nay tôi trở lại học bình thường. Những ngày ốm là những ngày bản thân tôi thấy yếu ớt, thấy nặng nề nhất. Nhưng trong mấy ngày ốm đau ấy, mẹ đã luôn túc trực bên tôi, chăm sóc tôi. Tôi yêu mẹ và luôn nhớ mãi khoảnh khắc mẹ chăm sóc tôi khi tôi ốm.

Ngày tôi đổ bệnh, mẹ như thêm mối bận lòng. Tôi không ra ngoài chạy nhảy đi chơi được nữa, cũng chẳng lon ton tự đến trường như bao ngày bình thường. Bố đi làm xa, chỉ có mẹ ở nhà một mình chăm sóc tôi. Mẹ viết đơn xin phép nghỉ học rồi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm xin cho tôi nghỉ mấy ngày ốm. Tôi chỉ nằm liệt giường. Mẹ luôn ở bên cạnh tôi chăm sóc. Tôi thấy nét mặt mẹ buồn rười rượi và thoáng nhiều nỗi ưu tư. Tôi cười bảo mẹ: “Mẹ, con sẽ sớm khỏi thôi, mẹ đừng lo ạ”. Mẹ nghe xong chỉ cười mà đôi mắt vẫn chẳng giấu được nỗi đau xót. Ánh mắt vẫn luôn trìu mến nhìn tôi như bao lần nhưng hôm nay nó ánh lên cả những tia buồn hiu hắt. Những ngày tôi ốm cũng là những ngày mẹ thức trắng vì lo tôi giật mình giữa đêm khuya. Có lẽ bởi thế, mẹ gầy đi trông thấy. Làn da sạm đen hơn, cái dáng hao gầy như thêm phần khắc khổ. Tôi chỉ muốn mình sớm khỏi bệnh để không phải thấy mẹ gầy đi như thế này.

Ngày nào cũng thế, mẹ tranh thủ thời gian khi tôi còn đang ngủ, mẹ dậy sớm làm các công việc nhà rồi lại nhanh chóng vào với tôi để đưa cháo tôi ăn, đưa thuốc tôi uống, rồi động viên tôi chóng khỏi. Có những đêm tôi bất giác trở mình giữa canh khuya, chợt thấy mẹ đang gục xuống cạnh giường tôi. Tôi thấy rõ những sợi tóc bạc trắng điểm, làn da sạm đen, bàn tay thô ráp chai sần. Mẹ đã vất vả lắm. Tôi muốn khóc òa nhưng sợ mẹ tỉnh, lại cố gắng giấu nhẹm giọt nước mắt vào trong tim.

Những ngày tôi đỡ hơn, mẹ mượn sách của bạn về cho tôi xem lại để lòng đỡ buồn. Bài nào không hiểu thì cái Lan, cái Vy sẽ sang tận tình giảng tôi nghe. Thoắt cái, một tuần liền trôi qua, tôi khỏi ốm và có thể trở lại trường. Tôi thấy mẹ vui hẳn lên, lòng như nhẹ nhõm và yên tâm hơn hẳn.

Mẹ – mẹ đã thức cả một đời vì con như thế, thức một đời để con có giấc ngủ bình yên. Mẹ đã đánh đổi rất nhiều vì con. Mẹ – con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 10

Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em, mẹ vẫn là người em yêu quý nhất.Mẹ thương em lắm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc, ăn từng thìa cháo, mất ăn, mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em.

Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Khi em bị ốm, đôi mắt mẹ đen láy, thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ quên mất mình.Mẹ không cao lắm, dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướt nước lau toàn thân cho em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc, em đi bệnh viện, mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn ngào vì sợ em sẽ không khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chuông đổ chùa giúp em có thể ổn định lại tinh thần. Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé. Khi em ăn gần hết chén cháo em vui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ rám lại, khuôn mặt mẹ xanh xao, mẹ luôn động viên em để em hết bệnh rồi còn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ.

Tham khảo thêm:   Kể về một chuyến thăm quê

Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em, hỏi thăm sức khoẻ của em nhưng lúc đó em rất vui vì em đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hôm đó em có một điểm mười để tặng mẹ. Mẹ rất vui sướng.

Tình cảm của mẹ như biển cả bao la. Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống. Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hôm đó.Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu, mẹ ơi!

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 11

“Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con…”

Văng vẳng đâu đây bên tai em những lời hát về người mẹ kính yêu của chúng ta. Người mẹ đã mang nặng đẻ đâu sinh ra chúng ta, nuôi chúng ta ăn học, dạy chúng ta khôn lớn từng ngày… “Mẹ!” – Một tiếng sao thân thương mà giản dị đến thế!

Mẹ em năm nay đã bốn mươi tuổi. Với thân hình thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ như bao cô gái đất Việt. Mái tóc dài, đen mượt đc mẹ cặp gọn gàng. Khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng. Nổi bật trên khuôn mắt ấy là đôi mắt đen láy luôn nhìn em với cái nhìn trìu mến, yêu thương. Mỗi khi em bị ốm thì cái nhìn đó em thấy tỏ ra rất lo âu, đôi mắt ấy thâm quầng đi vì thức suốt đêm không ngủ khi em bị ốm. Lúc thì sờ trán, lúc lấy khăn ướt đắp lên trán cho cơn sốt nhẹ đi. Đôi môi mỏng đỏ hồng ẩn dưới chiếc mũi cao, thanh tú làm em càng nhìn mẹ càng thêm đẹp. Khi em khỏi bệnh, mẹ thật vui, nở nụ cười tươi như đóa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay dịu dàng, mềm mại bón cho em từng thìa cháo, cho em xuống từng viên thuốc. Giọng nói đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng hoạ mi buổi sớm. Mẹ chăm sóc em thật chu đáo. Sáng, mẹ là người dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Tối đến mẹ dành thời gian để dạy cho hai chị em em học bài, sau đó, mẹ lại chuẩn bị bài cho ngày mai tới lớp… Mẹ nhân hậu, hiền từ, mẹ coi học sinh như đứa con của mình, cũng dìu dắt, yêu thương hết mực nên mẹ được nhiều học sinh và phụ huynh quý mến. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên cô tiên tuyệt vời nhất cuộc đời em. Em luôn yêu thương mẹ và tự hào là con của mẹ.

Em ước mong mình học tập thật tốt để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ em nên người. Thật đúng là: “Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ!”

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 12

Người cao cả và vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi là mẹ. Người dịu dàng và ân cần nhất trong cuộc đời tôi là mẹ. Người yêu thương và che chở cho tôi nhất cũng là mẹ. Người vất vả và khó nhọc vì tôi nhất cũng là mẹ. Trong những ngày thức trông tôi ốm, tôi hiểu rõ thế nào là tình mẹ.

Từ bé tô đã có sức đề kháng yếu, đau ốm luôn. Mỗi lần như thế, mẹ tôi vì chăm tôi mà như già hơn mấy tuổi, đặc biệt là trận sốt mùa đông năm tôi 8 tuổi. Năm ấy mùa đông về sớm và lạnh cắt da, cắt thịt. Sau một ngày học dài đằng đẵng, vừa về đến nhà tôi đã ngã vật ra ghế, nếu không có mẹ đỡ vào giường chắc tôi không thể đứng dậy được

Đỡ tôi vào phòng, mẹ bật máy sưởi và cởi bớt áo ngoài cho tôi nhẹ người rồi kéo chăn bông đắp kín cho tôi. Mẹ vội vàng lấy cặp nhiệt độ cho tôi ngậm vào miệng. Khi ba tiếng tút dài vang lên, mẹ cầm lên xem, gương mặt thoáng chút hoảng hốt. Mẹ nhanh chóng lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán cho tôi. Cảm giác mát lạnh từ miếng dán truyền tới khiến tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi thấy mẹ ra ngoài một lát, một lát sau, trong cơn mê man tôi thấy mẹ cầm một chậu nước, hơi ấm từ chậu nước bốc lên nghi ngút. Mẹ nhẹ nhàng thấm ướt khăn, vắt khô rồi lau người cho tôi. Mẹ đút cho tôi maya thìa thuốc đắng ngắt, mùi thuốc nồng nặc, màu đen kịt, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê. Tôi cố nhắm mắt, bị mũi dốc một hơi cạn sạch, vị đắng chát làm lưỡi tôi cứng ngắc lại. Dường như thấy vẻ khó chịu của tôi, mẹ liền nhét vào miệng tôi một viên đường ngọt lịm, cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm lòng biết bao nhiêu. Sau đó, mẹ đỡ tôi nằm xuống, dém lại chăn cho tôi một lần nữa,dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi tắt đèn khép cửa bước ra ngoài. Thuốc ngấm từ từ, tôi dần chìm vào giấc ngủ nhưng giấc ngủ chập chờn không yên. Trong cơn mê, tôi thấy mẹ khẽ gọi tôi, đỡ tôi dậy, từ từ đút cho tôi ăn từng thìa cháo, từng viên thuốc đắng ngắt, rồi mẹ lại đỡ tôi nằm xuống, tôi lại chìm vào giấc ngủ. Đến đêm, thuốc dường như có tác dụng, tôi chợt tỉnh lại, ước chừng khi ấy cũng tầm khoảng một đến hai giờ sáng. Tôi vẫn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh tôi, tay nắm chặt tay tôi. Thấy tôi cựa mình thức giấc, mẹ vội vàng hỏi tôi đã đỡ hơn chút nào chưa, rồi rót nước cho tôi uống. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, tôi chợt thấy lòng mình xót xa, chỉ mới một đêm mà vì lo cho tôi, mẹ như già đi vài tuổi.

Nhờ có sự chăm sóc của mẹ, không bao lâu tôi đã khỏi hẳn. Nhớ lại hình ảnh mẹ lo lắng đến bơ phờ cả người, tôi thầm hứa từ giờ sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, để mẹ không phải lo lắng cho tôi nữa.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 13

Trong gia đình, người em yêu quý và kính trọng nhất chính là mẹ của em. Mẹ là người giữ lửa mái ấm hạnh phúc cho gia đình, là người chăm lo từng li từng tí mỗi bữa ăn và giấc ngủ của cha con em. Mẹ cũng là tần tảo sớm khuya, lặng lẽ và âm thầm bảo vệ và chăm sóc cho mái ấm gia đình nhỏ. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, mẹ em đều hiện lên thật đẹp. Và đối với em, hình ảnh mẹ em hiện lên trong một lần mẹ chăm sóc em khi em bị ốm đã để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai nhòa. Một kỷ niệm đẹp và vô cùng xúc động đối với em.

Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Mẹ có một thân hình nhỏ nhưng cao ráo. Mẹ em có một khuôn mặt trái xoan vô cùng hiền lành và phúc hậu. Gương mặt mẹ em đã có nhiều chân chim, do thời gian và mưa nắng dãi dầu, cũng một phần là vì sự vất vả mưu sinh cho cuộc sống của gia đình em. Mái tóc mẹ em đen mượt và được để dài, lúc nào cũng được mẹ em búi hoặc buộc một cách vô cùng gọn gàng. Mái tóc mẹ em lúc nào cũng thoang thoảng mùi đinh hương, bồ kết. Do mẹ em là một người phụ nữ sống khá truyền thống nên mẹ không hay dùng các loại dầu gội đầu hiện đại. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, nhưng chính đôi bàn tay lại ngày qua ngày, tháng qua tháng chăm sóc cho em từng bữa ăn tới giấc ngủ. Em thích nhất là ngắm nhìn nụ cười của mẹ. Nụ cười tỏa rạng như ánh bình minh, nhìn mẹ cười mà lúc nào trong lòng em cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Mẹ là một người mẹ rất yêu thương gia đình, chồng con, chăm sóc cho cả gia đình nhỏ từng li từng tí, từng bữa ăn tới giấc ngủ. Và một lần em bị ốm, mẹ em đã thức suốt đêm để chăm sóc cho em. Lần đó, do không nghe lời mẹ, em đi học giữa trưa hè nắng nóng mà không đội mũ. Vì vậy mà khi về tới nhà, em đã bị say nắng, sau đó thì bị ốm và cảm cả ngày. Đầu em đau như búa bổ, hai mắt hoa lên, chân tay bủn rủn, cả người thì nóng hừng hực như lò đốt than. Em vừa về tới nhà, mặt đỏ bừng bừng. Khi nhìn thấy em trong tình trạng như thế, nét mặt mẹ em tái xanh lại vô cùng lo lắng. Mẹ hỏi han em rồi dìu em vào trong phòng. Mẹ vội vã đi lấy nước đá và khăn rồi chùm cho em rồi, bảo: “Con nằm nghỉ đi. Để mẹ ra ngoài đường mua thuốc và cháo cho”. Rồi mẹ em chạy ngay đi mua thuốc và cháo cho em. Mẹ còn ngồi bên giường để đút cho em từng thìa cháo. Em khóc trong sự hối hận: “Con xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ”. Mẹ em nghe thế mỉm cười: “Không sao. Lần sau nhớ nghe lời mẹ dặn là được. Còn bây giờ mau chóng khỏi bệnh nha”. Sau đó, em pha thuốc cho em uống. Và cả đêm hôm đó, mẹ thức trắng canh cho em ngủ. Thi thoảng mẹ lại sờ trán xem đã đỡ nóng chưa. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ em sao lại ấm áp đến thế.

Ký ức được mẹ chăm sóc khi em bị ốm cùng hình ảnh hôm đó, em sẽ mãi mãi không bao giờ có thể quên được. Em càng yêu và tự hào về mẹ em hơn. Em sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi và nghe lời để mẹ không phải phiền lòng vì em nữa.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 14

Mẹ, người yêu thương em vô điều kiện, người đã sinh thành và nuôi nấng em. Mỗi phút giây buồn bã hay vui vẻ, đều có mẹ ở bên chia sẻ và động viên, đối với em, mẹ là người mà em yêu nhất. Có một lần em bị ốm, sốt rất cao, mẹ mất ăn mất ngủ mấy ngày liền, em không bao giờ quên được hình ảnh mẹ lúc đó.

Mẹ em là một người phụ nữ hiền lành và nhân hậu, dáng người nhỏ và khuôn mặt rám nắng, đôi bàn tay thô gầy đã chịu đựng bao vất vả để lo cho gia đình. Vậy mà em, đã không giúp được gì còn khiến mẹ phải lo lắng thêm. Những ngày trời chuyển mùa từ hạ sang thu, thời tiết thất thường, mẹ đã dặn mang áo mưa nhưng em không nghe lời, hôm ấy trời mưa rất lớn. Về nhà với quần áo ướt sũng và gương mặt tái nhợt, mẹ hỏi han em, vô cùng lo lắng. Sau đó mẹ lấy một chiếc khăn lau khô tóc, bảo em thay đồ và vào giường nằm nghỉ. Nửa đêm, em bỗng dưng sốt cao và đổ rất nhiều mồ hôi, mẹ choàng thức giấc khi chưa ngủ được bao lâu, mẹ lấy một chiếc khăn ấm đặt lên trán và đo nhiệt độ cho em, nét mặt hơi co lại vì nhiệt độ khá cao. Mẹ hỏi em cảm thấy thế nào, rồi sau đó xuống dưới bếp nấu một bát cháo nhỏ để em ăn rồi uống thuốc hạ sốt. Cơn sốt dịu dần, em thiu thiu chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi ấm của mẹ ở bên, mẹ vén những chiếc tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng vỗ về để em dễ ngủ, ánh mắt hiền từ, đôi bàn tay ấm áp và nét mặt chưa lúc nào ngừng lo lắng. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm ngủ quên bên giường, nét mặt nhợt nhạt và đôi mắt với quầng thâm đậm vì thiếu ngủ, nhìn mẹ, em thương mẹ vô cùng, hối hận vì đã không nghe lời để mẹ phải lo lắng, hai hàng nước mắt chảy dài. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, mẹ nhìn em, hỏi han xem đã đỡ chưa, mẹ ôm em vào lòng, nghe thấy lời xin lỗi nho nhỏ, mẹ khẽ mỉm cười và vỗ về, động viên em.

Mẹ là người hy sinh vì em rất nhiều, bao nhiêu năm nay, đã phải chịu bao vất vả sớm tối để lo cho em và gia đình, em rất thương mẹ. Em sẽ nghe lời và cố gắng giúp đỡ mẹ để mẹ không phải lo lắng nhiều nữa.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 15

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ” – quả vậy, người duy nhất tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng ta là mẹ, người duy nhất ở bên chúng ta lúc cùng đường tuyệt lộ là mẹ, chân lý ấy không bao giờ thay đổi. Sau một lần bị ốm được mẹ chăm sóc, em lại càng thấm thía lời dạy ấy hơn.

Hôm đó là một buổi trưa hè nắng như nung, em phải đi học thêm đến trưa mới về. Bước về nhà, cả chiếc áo đã ướt mồ hôi, mặt em đỏ ửng lên vì hơi nóng ngột ngạt, đầu óc có phần quay cuồng vì ở dưới mặt trời quá lâu. Ngồi trong nhà uống một ngụm nước, em càng cảm nhận sâu sắc cơn đau đầu dần ập đến, mẹ bê mâm cơm vào chuẩn bị cho bữa trưa, nhìn thấy em xoa xoa hai thái dương thì ánh mắt bất chợt thay đổi, đôi lông mày nhíu lại. Mẹ hốt hoảng chạy đến hỏi em bị làm sao, đầu óc mơ hồ, em không trả lời mẹ làm mẹ càng rối rít cả lên. Bàn tay mềm mại với từng ngón tay thon thả của mẹ áp vào trán em, ngay khi lòng bàn tay mát lạnh vừa chạm vào, giọng nói của mẹ thốt lên trong lo lắng: “Con bị sốt rồi!”. Nhưng kể cả trong nỗi lo âu, em vẫn có thể nghe được ngữ điệu đầy yêu thương của mẹ trong lời nói, giọng mẹ nhẹ nhàng và ấm áp, cách mẹ nhả chữ làm cho từng câu mẹ cất lên đều chân tình và sâu sắc, người ta nói đó là đặc trưng của nghề giáo. Mẹ đỡ em lên giường nằm, sau đó em mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm nhận được thỉnh thoảng có một bàn tay đặt chiếc khăn mặt ẩm lên trán để làm dịu cơn đau đầu của mình, đôi lúc bàn tay còn hơi xoa đầu em…Khi tỉnh dậy em vẫn thấy bóng mẹ tần tảo hơi khom lưng giặt khăn, vài lọn tóc của mẹ rơi trên vai, mẹ ở nhà giản dị và xuề xòa, nhưng em yêu sự giản dị và xuề xòa đó. Nhận ra em tỉnh, mẹ hồ hởi hẳn lên, ánh mắt sáng lấp lánh, mẹ vội múc bát cháo nóng đến bên em, bón cho em từng thìa một, hai mẹ con chẳng nói chẳng rằng nhưng không gian không hề bị trống vắng mà tràn đầy tình yêu thương.

Cả đời mẹ hy sinh vất vả vì con, vậy mà chỉ cần một niềm vui nho nhỏ, một điểm mười cũng làm mẹ vui cả ngày vì con, chỉ cần con bị ôm cũng làm mẹ ăn không ngon ngủ không yên. Em vô cùng thương mẹ, tự hỏi bao giờ mới có thể đền đáp công ơn mẹ?

Tham khảo thêm:   Hướng dẫn cách làm bài văn tả cây mai vàng ngày Tết hay nhất

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 16

Trong gia đình em, mẹ là người mà em vô cùng yêu quý và kính trọng. Chính vì vậy hình ảnh mẹ lúc chăm sóc em khi em bị ốm khiến em không thể nào quên.

Em vốn là con một, lại có sức khỏe không được tốt vậy nên bố mẹ luôn yêu thương, chiều chuộng em hết mực. Chính vì sức khỏe không tốt nên cứ mỗi lần trái gió trở trời là em lại lăn ra ốm làm bố mẹ hết sức buồn phiền. Một lần, em vội đi học mà quên không mang theo áo mưa, thế là khi cơn mưa rào trắng xóa bất chợt đổ xuống, em đã luống cuống không biết làm thế nào. Đang định đội mưa chạy về thì em thấy thấp thoáng trong màn mưa trắng xóa bóng dáng gầy nhỏ của mẹ em, mẹ vừa đi dạy về thấy em không mang áo mưa liền chạy đến “cứu trợ”. Em vui mừng mặc áo mưa mẹ mang rồi hai mẹ con lại cùng nhau trở về nhà.

Đêm hôm ấy quả thật em lên cơn sốt cao, mẹ hối hả lấy nước chườm khăn lau mồ hôi cho em rồi lại tất tả đi nấu cháo. Lúc em được mẹ lay dậy, đêm cũng đã về khuya. Bóng dáng mẹ trong ánh đèn ngủ cứ nhạt nhòa, mờ ảo và nhỏ bé làm sao. Mẹ đỡ em dậy, giúp em ăn cháo, bát cháo thơm ngon nhưng miệng em cứ đắng ngắt chẳng muốn ăn một tẹo nào. Em ngắm nhìn mẹ em, từ bao giờ mái tóc mẹ đã bạc đi nhiều thế này, khuôn mặt mẹ đã có những nếp nhăn nho nhỏ dưới khóe mắt. Đôi vai gầy của mẹ cùng ánh mắt ẩn chứa nhiều muộn phiền, trước giờ em chưa bao giờ để ý đến. Phải chăng bấy lâu nay em đã quá vô tâm không bao giờ biết đến những nỗi khó nhọc của mẹ.

Càng nhìn mẹ, khóe mắt em càng cay, em ôm chầm lấy mẹ bật khóc nức nở. Mẹ thì lo lắng vỗ vai, luống cuống hỏi em có làm sao không. Cổ họng em chợt nghẹn ứ, chỉ thốt ra được một câu duy nhất: “Con xin lỗi”. Sáng hôm sau, cơn sốt qua đi, mẹ em vui vẻ khi em đã khỏe. Khuôn mặt mẹ lại tràn ngập niềm vui và sự hạnh phúc, từng nếp nhăn như dãn ra thay vào đó vẻ tươi vui. Nhìn mẹ vui, em tự nhủ sẽ luôn cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt để mẹ không phải phiền lòng.

Em yêu mẹ em nhiều lắm. Hình ảnh mẹ lần ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí em không bao giờ phai nhòa. Sau lần ấy, em càng thương mẹ nhiều hơn và mong mẹ sẽ luôn vui tươi và hạnh phúc.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 17

Đối với tôi, gia đình là nơi vô cùng quan trọng. Bởi ở đó có những người thân yêu của tôi. Đặc biệt là có mẹ – người tôi yêu quý nhất trên đời.

Nhớ lại khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo lắng. Đó có thể là những khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Đó có thể là khi tôi mải chơi cùng lũ bạn quên về nhà. Đó có thể là khi tôi không chịu học bài và bị điểm kém… Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Năm học lớp năm, tôi rất lười học, thường xuyên bị có giáo gọi điện về nhà cho bố mẹ để nhắc nhở. Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ, rồi cũng quên ngay sau đó. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi điện tử. Tôi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy nhanh chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Lúc đó, một cảm giác hối hận dường như bao trùm lấy tôi. Tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang rất buồn. Cũng rất may mắn là do người đi xe máy kịp phanh gấp, nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Chỉ sau hai, ba ngày là có thể về nhà. Bố đưa tôi trở về. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. Tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, tôi chợt bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ đó, tôi cố gắng chăm chỉ học hành, không ham chơi nữa.

Đó là một kỉ niệm thật đáng nhớ đối với tôi. Thế mới thấy, người mẹ luôn dành cho đứa con của mình những tình cảm yêu thương tốt đẹp nhất. Từ tận sâu trong đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng mẹ biết chừng nào.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 18

Tuổi thơ của tôi có rất nhiều kỉ niệm thật đáng nhớ. Một trong số đó chính là trận ốm nhớ đời vào năm học lớp ba. Lúc đó, tôi đã khiến cho mọi người trong nhà cảm thấy hoảng sợ, nhất là mẹ của tôi.

Ngày hôm đó, trên đường đi học về thì trời đổ mưa rất to. Do chủ quan nên tôi đã không mang áo mưa, mà trường lai cách nhà khá xa. Tôi phải dầm mưa đạp xe về nhà. Khi về đến nhà thì quần áo đã ướt sũng. Mẹ nhìn thấy vậy nhưng không hề tức giận mà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi nhanh chóng đi tắm rửa bằng nước nóng cho khỏi cảm lạnh. Tôi liền làm theo lời mẹ. Đến tối, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, người nóng ran. Mẹ lấy cặp nhiệt độ đo cho tôi. Một lúc sau mẹ kết luận là tôi đã bị sốt. Nhìn khuôn mặt lo âu của mẹ lúc đó, tôi cảm thấy rất áy náy. Vào buổi sáng, mẹ đã dặn dò tôi phải mang theo áo mưa vì theo dự báo thời tiết, trời có thể mưa. Nhưng tôi lại lười biếng, hơn hết là nghĩ rằng trời nắng như vậy sẽ không thể mưa được nên đã không nghe lời mẹ.

Trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy mẹ đang nhẹ nhàng đắp khăn mặt lên trán tôi giúp tôi hạ sốt. Đôi mắt mẹ nhìn tôi trìu mền. Đôi bàn tay đã chai sần vì vất vả làm việc nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc như thể đang vỗ về tôi. Một lúc sau, mẹ gọi tôi dậy bằng giọng nói dịu dàng: “Lan ơi, dậy ăn cháo rồi uống thuốc đi con!”. Dù cảm thấy rất mệt nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi cháo thơm phức. Có lẽ nãy giờ mẹ đã ở trong bếp nấu cháo cho tôi. Ngồi dậy ăn cháo, nhìn thấy mẹ thổi từng thìa cháo cho tôi, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Bây giờ, tôi mới được ngắm mẹ ở một khoảng cách gần như thế. Dấu vết của thời gian đã in hằn lên khuôn mặt của mẹ. Làn da đã điểm những nốt tàn nhang. Nước da không còn trắng hồng như trước đây. Vầng trán cao đã bắt đầu xuất hiện vài nếp nhăn không rõ ràng. Nhìn mẹ lúc này, tôi lại cảm thấy thương mẹ biết bao nhiêu.

Sau khi ăn cháo xong, mẹ cho tôi uống thuốc và dặn tôi đi ngủ sớm. Tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Đến gần đêm, tôi mơ màng trong giấc ngủ nhưng vẫn cảm nhận được một bàn tay quen thuộc đặt lên trán, sau đó là tiếng thở phào nhẹ nhõm. Tôi cảm nhận được đó là mẹ.

Sau trận ốm hôm đó, tôi cảm thấy bản thân thấu hiểu được nỗi vất vả của mẹ hơn. Và từ đó, tôi thêm yêu thương và trân trọng mẹ nhiều hơn.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 19

Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ. Tiếng mẹ chan chứa những tình cảm thật thắm thiết. Và có lẽ chúng ta đều mong muốn được sống trong tình yêu thương của mẹ.

Bất kì một đứa trẻ nào cũng đã từng không ít lần khiến cho bố mẹ cảm thấy lo lắng. Bản thân tôi cũng vậy. Đó có thể là những khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Đó có thể là khi tôi mải chơi cùng lũ bạn quên về nhà. Đó có thể là khi tôi không chịu học bài và bị điểm kém… Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng chăm sóc, khuyên bảo tôi.

Đặc biệt, có một kỉ niệm mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Năm học lớp sáu, tôi rất lười học, thường xuyên bị có giáo gọi điện về nhà cho bố mẹ để nhắc nhở. Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ, rồi cũng quên ngay sau đó. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi điện tử. Tôi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy nhanh chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Lúc đó, một cảm giác hối hận dường như bao trùm lấy tôi. Tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang rất buồn. Cũng rất may mắn là do người đi xe máy kịp phanh gấp, nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Chỉ sau hai, ba ngày là có thể về nhà. Bố đưa tôi trở về. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. Tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, tôi chợt bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ đó, tôi cố gắng chăm chỉ học hành, không ham chơi nữa.

Sau kỉ niệm lần đó, tôi đã nhận ra nhiều bài học quý báu. Tôi còn biết giúp đỡ bố mẹ một số công việc trong gia đình. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với mẹ cũng có thể tha thứ.

Đối với mỗi người, tình mẹ thật thiêng liêng và cao cả. Mẹ chính là điểm tựa lớn lao nhất để giúp con người có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 20

Trong bài thơ Mẹ, Trần Quốc Minh có viết:

“Những ngôi sao thức ngoài kia,
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn,
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Những lời thơ đã giúp người đọc cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, sâu nặng.
Mẹ chính là người yêu thương, chăm sóc cho em nhiều nhất. Em còn nhớ về kỉ niệm một lần bị ốm khiến mẹ rất lo lắng. Hôm đó, em đi học thêm về. Trên đường trời đổ mưa rất to, nhưng do chủ quan nên em lại quên không mang áo mưa. Em cầm tạm chiếc ô mượn được của Linh để về nhà. Khi về nhà thì quần áo đã bị ướt. Mẹ đã yêu cầu em đi tắm rửa để không bị nhiễm lạnh. Sau khi tắm xong, em còn được mẹ pha cho một cốc trà gừng để uống.

Nhưng dù vậy, tối đó em vẫn lên cơn sốt. Mẹ đã phải ở bên cạnh suốt đêm để chăm sóc em. Khuôn mặt mẹ tỏ ra vô cùng lo lắng. Đôi bàn tay gầy gò của mẹ chạm nhẹ lên trán để đo nhiệt độ cho em. Đôi bàn tay ấm áp chan chứa yêu thương của mẹ. Sau đó, mẹ còn đi nấu cháo cho em ăn. Và mẹ nhẹ nhàng dỗ em uống thuốc. Giọng nói của mẹ dịu dàng an ủi em. Lòng em cảm thấy ấm áp biết bao. Suốt đêm hôm đó, mẹ còn ở bên cạnh để chăm sóc cho em.

Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy đã thấy mẹ đứng cạnh bên. Khuôn mặt của mẹ lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn em thật dịu dàng. Em ngồi dậy rồi được mẹ kiểm tra lại thân nhiệt cho em một lần nữa. Giọng mẹ trở nên vui vẻ hơn: “May quá, đã hết sốt rồi đấy!”. Rồi sau đó, mẹ quay sang mỉm cười nhìn em. Em đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Nhìn mẹ mà em cảm thấy thêm yêu thương nhiều hơn. Em liền giục mẹ về phòng nghỉ ngơi.

Sau kỉ niệm lần đó, em đã thấu hiểu được tấm lòng yêu thương của mẹ. Từ đó, em tự nhủ luôn ngoan ngoãn, nghe lời để mẹ không phải phiền lòng vì em.

Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm – Mẫu 21

Người mẹ có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Trong hành trình của cuộc sống, chúng ta luôn cần có mẹ ở bên cạnh.

Đối với tôi, mẹ là một người thật vĩ đại. Bố tôi mất sớm. Mẹ đã một mình kiếm sống, nuôi lớn anh trai và tôi ăn học. Những lời dặn dò của mẹ đã giúp chúng tôi nên người. Tuy vậy, có nhiều lần, tôi đã không nghe lời mẹ.

Hôm qua, tôi xin phép mẹ sau giờ học sẽ đến nhà Hà ôn tập cho cho bài kiểm tra giữa kì. Trước khi đi, mẹ đã dặn tôi mang theo áo mưa vì trời có thể mưa. Nhưng do chủ quan, tôi đã không mang theo. Tôi và Hà mải học nên trời tối lúc nào không biết. Tôi nhanh chóng thu dọn sách vở, rồi đạp xe về nhà. Trên đường đi, trời bắt đầu nổi cơn giông. Tôi cố gắng đạp thật nhanh để về nhà. Nhưng trời đã bắt đầu mưa, rồi ngày càng to hơn. Khi về đến nhà thì tôi quần áo của tôi đã ướt hết. Tôi cất xe đạp rồi chạy vào nhà. Mẹ đang ngồi ở phòng khách. Nhìn thấy tôi, khuôn mặt mẹ toát lên vẻ lo lắng. Mẹ giục tôi đi tắm kẻo ốm. Sau khi tắm xong, tôi đi ăn cơm rồi lên phòng nghỉ ngơi theo yêu cầu của mẹ.

Khoảng mười giờ, tôi bắt đầu cảm thấy trong người mệt mỏi, nóng ran. Tôi liền nói với mẹ thì lúc sau mẹ đã lấy cặp nhiệt độ để đo thân nhiệt cho tôi. Ánh mắt của mẹ nhìn tôi trìu mến như muốn động viên. Đôi bàn tay chai sần của mẹ sờ lên trán tôi đầy ấm áp. Một lúc sau, mẹ mang một bát cháo lên phòng. Giọng mẹ dịu dàng:

– Phương ơi, con cố gắng dậy ăn cháo rồi uống thuốc cho khỏe.

Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Tôi cố gắng ngồi dậy. Lúc này, tôi mới có thời gian ngắm kĩ khuôn mặt của mẹ. Mái tóc đã có vài sợi trắng. Nước da rám nắng vì những ngày làm việc vất vả. Đôi mắt hiền từ, luôn chan chứa yêu thương. Đôi môi với nụ cười ấm áp. Sau khi cho tôi ăn cháo và uống xong, mẹ còn nhẹ nhàng đắp khăn ướt lên trán tôi. Suốt đêm hôm đấy, mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi. Sáng hôm sau thức dậy, tôi đã cảm thấy khỏe hơn. Tôi xuống nhà thì thấy mẹ đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Tôi bỗng cảm thấy có lỗi vì đã không nghe lời mẹ. Tôi liền chạy đến ôm lấy mẹ, rồi nói lời xin lỗi. Mẹ chỉ mỉm cười, rồi nói với tôi: “Không sao đâu con! Lần sau chú ý là được!”.

Kể từ hôm đó, tôi đã hiểu được nỗi vất vả của mẹ, cùng tình yêu thương của mẹ. Tôi tự hứa phải cố gắng học tập, sống thật tốt để mẹ thấy tự hào về mình.

About The Author