Bạn đang xem bài viết ✅ Bài viết số 3 lớp 6 đề 6: Kể về thầy giáo (cô giáo) của em Dàn ý & 8 mẫu bài viết số 3 lớp 6 đề 6 ✅ tại website Wikihoc.com có thể kéo xuống dưới để đọc từng phần hoặc nhấn nhanh vào phần mục lục để truy cập thông tin bạn cần nhanh chóng nhất nhé.

Văn mẫu lớp 6: Kể về thầy giáo (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập) là một chủ đề rất hay thuộc chương trình bài viết số 3 lớp 6 đề 6.

Tài liệu bao gồm dàn ý chi tiết kèm theo 8 bài văn mẫu kể về thầy cô giáo của em được Wikihoc.com tổng hợp từ bài làm hay nhất của học sinh trên cả nước. Qua đó giúp các em học sinh củng cố kỹ năng cách làm bài văn kể chuyện, chuẩn bị cho bài viết số 3 lớp 6.

Đề bài: Bài viết số 3 lớp 6 đề 6: Kể về thầy (cô giáo) của em (người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập)

Dàn ý kể về thầy giáo (cô giáo) của em

I. Mở bài

– Vai trò của người thầy (cô) đối với học trò: Mang đến tri thức, động viên, nhắc nhở, lo lắng việc học tập, dạy dỗ em nên người…

– Giới thiệu khái quát về người thầy (hay cô giáo) mà em sắp kể: Đó là thầy cô nào, dạy em lớp mấy?

– Khái quát về tình cảm quan tâm, yêu thương của thầy, cô đối với em: Luôn hết lòng giúp đỡ em học tập, giúp em tiếp cận phương pháp học mới có hiệu quả hơn,…

II. Thân bài

– Miêu tả một vài nét nổi bật về ngoại hình của người thầy (hoặc cô) mà em sẽ kể (có thể viết riêng hoặc đan xen vào những phần dưới đây): Vóc dáng, phong thái, giọng nói, cử chỉ,…

– Khái quát về lối sống, tác phong sư phạm của người thầy (cô) đó: Mẫu mực, hết lòng thương yêu học sinh…

– Đối với riêng em, thầy (cô) đã hết lòng với việc học tập của em ra sao?

+ Nhắc nhở, động viên em học tập: Gặp riêng để trò chuyện, đến nhà để thăm hỏi, động viên.

+ Giúp đỡ về tinh thần, vật chất (nếu có): Hướng dẫn cách học, tặng sách vở, đồ dùng học tập,…

– Tình cảm của em đối với thầy (cô) giáo đó ra sao: Yêu mến, cảm phục (có thể ban đầu thấy khó chịu nhưng sau này có sự biến đổi rõ rệt).

– Bài học về cách sống mà thầy (cô) đã mang lại cho em.

III. Kết bài

– Khẳng định tình cảm yêu quý, trân trọng của bản thân đối với thầy (cô).

– Những suy nghĩ khái quát, sâu sắc về tình cảm thầy trò.

Kể về cô giáo của em

Kể về cô giáo của em – Mẫu 1

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để truyền tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

Kể về cô giáo của em – Mẫu 2

Trường Trung học cơ sở Nam Trung Yên là mái nhà của tình thương, của kỷ luật. Trong trường, học sinh luôn luôn quý mến các thầy, các cô và đáp lại đó các thầy, cô luôn luôn chăm sóc, quan tâm đến các học sinh của mình. Tôi, riêng tôi đây, tôi luôn luôn kính trọng giáo viên toán của mình: Cô Trang, người giáo viên đã giúp tôi như một sự thần kỳ.

Cô Trang có vóc dáng dong dỏng cao, mái tóc cô màu đen cắt đầu vuông trông thật đẹp, vào tầm khoảng này, cô đang mang một bé trai trong bụng, giờ đã được khoảng năm, sáu tháng (cũng không rõ lắm). Cô rất hiền lành, nhân hậu, trên đôi môi cô vẫn luôn nở một nụ cười tươi, giúp cô vốn đã xinh nay còn xinh hơn! Theo các giờ toán trên lớp của chúng tôi cho biết: Hẳn cô vẫn luôn muốn trên bảng của lớp có tám từ: “Tổ một: Đủ; tổ hai: Đủ; tổ ba: Đủ; tổ bốn: Đủ”.

Hẳn sẽ có rất nhiều người đang tự hỏi: “Tại sao cô giáo chủ nhiệm là cô văn: Vừa hiền, vừa xinh”. Thật ra cũng chỉ vì lí do sau: Hồi tôi còn học cấp I, cái từ “toán” với tôi chỉ là một môn vô dụng: “Một phụ nữ ra chợ mua sáu mươi quả dưa hấu, mỗi quả …vân và vân…”; vậy, tôi thường phân tích nó: “Bà ấy mua để làm gì và mang chúng về như thế nào?”, “Cấp I ta được học một cộng một bằng hai; cấp II ta được biết âm một cộng ba bằng hai; cấp III rồi Đại học…” Chung quy, lớn lên, trên máy tính của ta có mấy chữ “Một cộng một bằng hai? Nói chung, trong mắt tôi, “Toán” chỉ là một khối gạch vô tri, vô giác, không có ích cho đời.

Cho đến khi tôi học cấp II, những ngày học hè đầu tiên đã đến. Sau khi nghe thời khóa biểu, tôi phàn nàn: “Mình sẽ ngủ vào hai tiết cuối (Toán)”. Thời gian dần trôi, hai tiết toán đã đến, tôi chui tọt xuống bàn cuối cùng để ngồi, thở dài: “Chín mươi phút à? Buồn thật…”. Cô Trang bước vào lớp, cô đi chầm chậm, cái dáng đi khoan thai ấy giờ tôi vẫn nhớ. Tôi khá ấn tượng với nó, mèo hoàn mèo tôi gục đầu xuống bàn. Lớp trưởng hô cho các bạn chào: “Học sinh Nam Trung Yên kính thầy, yêu bạn, chăm ngoan, học giỏi”. Giọng cô vang lên nhẹ nhàng: “Cô chào các con, mời các con ngồi xuống”. Giờ câu nói ấy cứ luôn vang mãi trong mỗi giờ toán của chúng tôi, nhớ mãi nó. Quay lại tiết toán, tôi ngồi xuống, mặt bàn như có lực hút, “hút” mặt tôi xuống bàn. Cô Trang quan sát lớp, cô thấy tôi, những bước chân của cô khẽ vang lên, cô lại gần tôi hỏi: “Con có mệt không? Cần xuống y tế không con?” Tôi đáp lại bằng cái giọng chán nản, thường nghe muốn “đập”: “Con không sao ạ”. Cô mỉm cười, xoa đầu tôi: “Mệt thì nói với cô nhé!” Tôi chỉ coi đó là xã giao, không quan tâm. Thật tình lúc đó cũng thấy áy náy, mất mười phút của lớp rồi! Xong, tôi nghĩ: “Ai cũng như ai thôi, giáo viên toán thường rất cứng và rắn, nghe giảng hẳn ngang phè phè ý mà…” Cô cất lên tiếng giảng bài. Ôi! Sao nó trong và mềm, hay đến như thế! Hẳn đó là lúc tôi thay đổi mọi khái niệm về môn toán, cắt đứt sợi dây có ghi hình “Toán bằng vô dụng” và nối tiếp sợi dây “toán”. Tôi liền nhận ra: “Thù không phải không là bạn”. Tôi quyết tâm học toán. Ngày tháng trôi qua, những con số “sáu, bảy” và thay vào đó là những điểm “chín, mười”. Và đây: Một con tám rưỡi xuất hiện trong bài kiểm tra giữa học kỳ I của tôi, tất cả đều nhờ công lao cô Trang dạy dỗ, rèn luyện cho tôi từng ngày, từng tháng một. Tôi vẫn chưa thể tự mình nói lời “cảm ơn” với cô, cho đến khi vào ngày hai mươi tháng mười một, trên tay tôi, tôi cầm chiếc thiếp tặng cô Trang. Theo tôi, đó là lời cảm ơn gián tiếp, tôi không đủ dũng cảm để bật ra hai chữ “cảm ơn”.

Tham khảo thêm:   Tổng hợp giftcode và cách nhập code Crazy Boom

Tôi rất biết ơn cô Trang! Cô là người dẫn lối cho tôi trước khi quá muộn, trước khi nó (khái niệm về “toán”) bị đóng khuôn, không thể thay đổi được nữa… “Con cảm ơn cô!” – Đây là lần thứ hai con phải gián tiếp nói hai chữ “cảm ơn”. “Con sẽ cố gắng cô ạ, vào ngày nào đó, chính con sẽ tự nói chúng trước cô, cô ạ!”.

Kể về cô giáo của em – Mẫu 3

Nhà sách! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu em. Em đang muốn tìm một nơi thoải mái để giết thời gian, tìm một không gian vui thú để tận hưởng những giây phút được nghỉ những tiết cuối. Đang mải xem sách thì một bóng người va vào em làm rơi một vài quyển sách xuống đất. Em và người ấy vội vã nhặt lên và khi ngẩng lên thì em chợt nhận ra cô, người đã dạy em từ nhiều năm trước.

Cô bây giờ sao khác xưa nhiều quá! Cô gầy hơn, xanh xao hơn nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp thanh khiết và giản dị. Đó là một điều cô luôn có và không bao giờ mất. Em rối rít như chú chim nhỏ đón mẹ về. Chào cô, hồi thăm sức khoẻ cô, ôm cô. Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa đã theo thời gian trôi đi những tưởng không bao giờ trở lại. Thế nhưng giờ đây khi gặp lại cô, lòng em lại bồn chồn, xao xuyến. Bao nhiêu kỷ niệm lại quay về. Em hỏi cô biết bao nhiêu câu hỏi. Cô vui lắm, cô gặp lại đứa học trò quậy phá cô cả một năm học. Ánh mắt cô trìu mến và dịu dàng hơn bao giờ hết:

– Dạo này em học ra sao rồi?

Giọng cô vẫn ấm áp như xưa. Giọng nói ấy gợi trong em biết bao nhiêu kỷ niệm… Nhớ năm xưa, cô luôn nhẹ nhàng khuyên bảo khi em sai sót, nghịch phá.

Em cười có vẻ mắc cỡ rồi trả lời cô:

– Em học cũng thế thôi cô ạ! Nhưng mà cũng có thể gọi là giỏi, thưa cô. Có bao giờ em phụ lòng cô về học tập đâu, phải không cô. Cô ơi, sao dạo này cô có vẻ yếu vậy cô. Cô cười nhẹ nhàng bảo:

– Sao em không hề thay đổi vậy. Em luôn hỏi cô những câu hỏi mà không học sinh nào hỏi…

– Cô ơi, sao cô cười mà không thật sự vui vậy cô? Cô đang giận em chuyện gì phải không cô?

Cô bảo:

– Em lại thế nữa rồi! Cô không sao cả, cô không bị gì hết, em đừng lo.

Em vừa nghe vừa chăm chú nhìn cô và khi em thấy một vết sẹo nhỏ nằm chếch ở mắt trái của cô thì dường như có một dòng kỷ niệm hiện lên trong lòng em. Em vén tóc cô và nhìn lại vết sẹo do chính em gây ra. Em hỏi cô:

– Cô ơi, cô có nhớ vết sẹo này không?

– Làm sao cô quên được, hở em?

Ngày ấy, cô có nhớ không? Đó là một buổi tối cô dạy cho những học sinh yếu ở lớp, một buổi tối đầy trăng sao. Cô có việc phải đi ra ngoài. Bọn em giả ma để hù nhau và còn dùng đá chọi nhau. Không ngờ vô tình em đã ném đá trúng vào đầu cô. Cô ôm đầu và ngã khụy xuống. Máu, máu tuôn ra thấm đầy tay cô và cô được đưa vào bệnh viện. Nhìn mọi người đưa cô đi mà lòng em như nặng ngàn cân. Nước mắt tuôn trào ra như suối. Em hối hận vô cùng. Cả một khoảng trời như sụp đổ trước mặt em. Em bỗng cảm thấy sợ sợ mất cô, sợ cô không dạy cho chúng em nữa. Cái sợ như ăn mòn cả tim gan em…

– Cô ơi… ngày đó cô… giận em lắm phải không cô?

Em hỏi cô một cách rụt rè vào đầy lo lắng nhưng cô lại trả lời nhẹ nhàng và hiền từ:

Không, cô không hề giận em! Cố chỉ không hiểu tại sao ngày xưa em lại nghịch phá đến thế. Những trò đùa của em lúc đó cũng hơi quá nhưng cô nghĩ em không hề có ác ý, phải không? Em luôn chọc cười lớp để giảm bớt cái không khí căng thẳng trong những giờ học mà. Có khi cô thầm nghĩ em nên là nam hơn là nữ…

Em cười bẽn lẽn và nghĩ sao cô lại luôn dịu dàng với em đến thế. Cô luôn như một người mẹ thứ hai của em luôn dạy dỗ và an ủi em khi khó khăn, thiếu thốn…

Trời đã về chiều. Em cùng cô ra khỏi nhà sách và chuẩn bị ra về. Phía chân trời xa, hoàng hôn đang ánh lên một màu vàng cam tuyệt đẹp. Ánh hoàng hôn như vui mừng hòa quyện với cô và em. Giã biệt cô và trên đường về nhà, lòng em cảm thấy lâng lâng khi hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ hôm nay.

Kể về cô giáo của em – Mẫu 4

Tôi sắp 12 tuổi cũng là từng ấy thời gian sống trong thương yêu, quan tâm, lo lắng của cha mẹ, ông bà và thầy cô. Tôi rất biết ơn về điều đó, đặc biệt biết ơn người đã vực dậy tôi bằng cả sự yêu thương. Người ấy chính là cô Đang, cô giáo lớp ba khi tôi còn học trường làng ở quê ngoại.

Nhà tôi ở một thị trấn lớn nhưng vì ba bận công tác, mẹ phải chăm sóc em và buôn bán nên tôi được gửi về sống cùng bà trong một xóm nhỏ hẻo lánh. Mặc dù đường xá ở quê ngoại không rộng rãi, trán nhựa đẹp như ở thị trấn nhưng lại ít xe cộ và an toàn. Nhà tôi cách trường tiểu học chỉ khoảng 500m qua 3 ngôi nhà nên khi đã quen trường tôi tự đi bộ đến cùng các bạn. Ngôi trường nhỏ bé của tôi chỉ vỏn vẹn 3 phòng học. Chúng tôi chia nhau hai buổi sáng, chiều để học.

Ngày đầu tiên bước vào lớp tôi thật sự bỡ ngỡ về căn phòng nhỏ bé, bàn ghế cũ kĩ và không có cả một cánh quạt vào ngày nóng nực. Những đứa bạn học thì đầu trần, chân đất, có đứa lấm lem áo quần đủ loại chẳng ra dáng một đứa học sinh. Tôi bắt đầu thất vọng, phần thêm ba mẹ rất ít về thăm tôi và cuộc sống buồn tẻ ở quê khiến tôi chán nản. Tôi sẽ chẳng nhớ nổi hình ảnh cô giáo của mình nếu như không ở lần tôi nghỉ học 10 ngày. Tôi cảm thấy không thể học cùng các bạn, tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ và oán trách ba mẹ đã có em bé không còn thương tôi nữa. Tôi lo sợ bị bỏ rơi nên muốn làm điều gì đó cho mẹ chú tâm. Tôi quyết định không đến trường. Trong những ngày ấy tôi vẫn đi học như mọi người nhưng tôi lại trốn sang nhà của thằng Thanh, thằng bé nghịch ngợm và lười học, hai chúng tôi đi ra ruộng chơi đủ trò, tôi cảm thấy chơi cùng nó vẫn vui hơn đi học. Ngày thứ 11, cô đến nhà tìm bà tôi mọi chuyện vỡ òa. Bà tôi khóc rất nhiều vì đứa cháu hư. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đợi chờ hình phạt của bà và cô. Bà lau nước mắt rồi nói : Bà không giận cháu, chỉ là bà thấy có lỗi với ba mẹ đã không lo lắng cho cháu thật tốt”. Nói xong bà quay sang cô : “Cảm ơn cô đã cho tôi hay, tôi già rồi chẳng biết quản cháu thế nào cho phải, mong cô giúp cho”.

Tham khảo thêm:   Văn mẫu lớp 9: Nghị luận xã hội về văn hóa xếp hàng của người Việt Nam Dàn ý & 3 mẫu nghị luận xã hội hay nhất

Cô bước về phía tôi những bước chân nhẹ nhàng. Lúc này tôi mới cảm nhận được sao mà chân cô giống mẹ đến lạ lùng. Cả giọng nói cũng thế, giọng nhỏ nhưng trầm và ấm: “ Em không thích ngôi trường và các bạn sao?”. Tôi ấp úng không thể trả lời. Tôi ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt cô thật đẹp, đôi mắt sâu và đen láy, tôi có thể thấy bóng mình trong đó. Tôi thật ngỡ ngàng vì trước giờ tôi không nhận ra cô giáo của mình thật xinh và hiền lành như cô tiên trong truyện. Gương mặt cô tròn tròn, da ngăm nhưng rất sáng. Tóc cô dài nhưng bao giờ cũng buộc cao lên để lộ vầng trán rộng. Khuôn miệng của cô khi cười lại càng duyên dáng vì hai đồng tiền ở khóe miệng hằn sâu khiến nụ cười rất thu hút người nhìn. Cô nắm bàn tay bé nhỏ của tôi bảo: “ nhà con ở thị trấn đúng không? Cô lúc trước cũng ở đấy, lúc đầu khi về đây dạy cô cũng bỡ ngỡ như con nhưng dần sẽ thấy thương nơi này không nỡ đi con ạ”. Tôi như bắt gặp được người hiểu mình và có thể tâm sự được nên đã mở lòng. Hôm ấy, tôi nói những gì trong lòng mình nghĩ cho cô nghe và cô ngồi bên tôi lắng nghe rất chăm chú. Chẳng hiểu sao khi trò chuyện cùng cô tôi cảm thấy mình được tin tưởng, được quan tâm. Trước khi ra về cô với tôi đã giao ước tôi sẽ đến trường và chăm chỉ hơn trong 10 ngày nữa. Nếu không thể hòa hợp được với môi trường nơi đây cô sẽ giúp tôi nói với ba mẹ chuyển tôi về thị trấn.

Thế là tôi lại đến trường như lời hứa, lần này tôi cố gắng hòa nhập cùng các bạn. Hình như biết tôi chưa quen môi trường mới nên bạn nào cũng nhiệt tình giúp đỡ. Các bạn rủ tôi chơi đùa, có trái ổi, trái khế cũng mang cho tôi. Tan trường chúng tôi rủ nhau đi câu cá, bắt cua đồng, bẫy chim trò nào tôi cũng thích thú vì ở thị trấn không có. Cô Đang dành nhiều thời gian cho tôi, ngoài giờ dạy cô đến nhà tôi để giúp tôi học, bài nào chưa hiểu cô hướng dẫn tận tình. Cô nhờ các bạn đến nhà tôi thường xuyên để học cùng tôi. Chưa đến ngày thứ 10 tôi đã không còn muốn về thị trấn nữa vì đã mến nơi này, mến các bạn, mến trường lớp và đặc biệt mến cô giáo Đang. Cô bên cạnh tâm sự với tôi, giải thích cho tôi nghe không phải vì ba mẹ không thương mà gửi tôi về ngoại, cô cho tôi thấy được mình rất quan trọng và được yêu thương. Ngoại tôi rất vui vì tôi đã phấn chấn, chăm ngoan. Ba mẹ nghe tin cũng về thăm tôi thường hơn mang cả em bé về chơi cùng tôi.

Đã 3 năm trôi qua, bây giờ tôi là học sinh lớp 6 đã lên thị trấn học và ở cùng ba mẹ. Thế nhưng hình ảnh cô giáo Đang đã tận tâm giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn vẫn mãi trong lòng tôi. Tôi thầm cảm ơn cô đã đem những điều tốt đẹp đến cho tôi và hứa sẽ chăm ngoan hơn nữa không phụ lòng cô mong mỏi.

Kể về cô giáo của em – Mẫu 5

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát, rất vui.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho một một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng,trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.

Kể về cô giáo của em – Mẫu 6

“Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào
Rơi trên bục giảng

Có hạt bụi nào
Rơi trên tóc thầy”

Những câu hát du dương, tha thiết bất chợt lại làm tôi nhớ về cô Trâm – cô giáo dạy lớp 5 của tôi. Cô đã luôn đồng hành, bên cạnh bảo ban, dạy dỗ tôi, cho tôi những bài học bổ ích, dạy tôi nên người. Cô là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất.

Bốn năm đầu cấp tiểu học, tôi học tại trường Xuân Quang, nhưng do mẹ chuyển công tác về thành phố nên tôi cũng phải chuyển đến một trường học mới. Đây quả là một điều vô cùng khó khăn đối với tôi, bạn bè mới, môi trường học tập mới làm tôi thực sự lo sợ.

Ngày đầu tiên đến trường tôi ngồi nem nép ở một góc lớp, tôi không bắt chuyện với ai. Trong đầu tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là trở về ngôi trường cũ với bạn bè và thầy cô thân quen. Mắt tôi nhòe đi chỉ chực khóc. Đúng lúc ấy tiếng trống vang lên và cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Tôi khẽ đưa mắt lên nhìn cô. Cô có dáng người cao ráo, thanh mảnh, cô mặc một chiếc áo dài màu tím rất duyên dáng, dịu dàng. Khuôn mặt cô hình trái xoan, đôi môi được tô màu đỏ nhẹ nhàng, làn da cô trắng hồng. Cô có đôi mắt của chim bồ câu, to tròn và rất hiền từ. Cô nhìn quanh lớp một vòng và dừng ánh nhìn dịu dàng ấy tại chỗ tôi đang ngồi. Tôi bất giác cúi đầu xuống. Tôi nghe rõ tiếng cô bước chân đi xuống chỗ mình, cô nhẹ nhàng gọi:

– Cô chào con. Rất vui khi con đã trở thành một thành viên của lớp chúng ta. Linh có thể đứng dậy chào cô và các bạn được không con?

Giọng cô ấm áp, dịu dàng tựa như lời mẹ tôi hát ru. Cô chạm khẽ vào vai tôi như thể động viên, tiếp thêm cho tôi sự can đảm. Tôi ngẩng đầu nhìn cô và khẽ mỉm cười. Tôi đứng dậy chào cả lớp và cô giáo. Nhờ có cô mà khởi đầu mới của tôi ở lớp đã bớt phần khó khăn.

Những buổi học sau đó tôi càng yêu quý cô hơn. Cô là một giáo viên tận tụy, hết lòng với học sinh. Với những bạn học kém trong lớp cô luôn dành thời gian sau mỗi tiết học để rèn luyện thêm kĩ năng cho các bạn. Với những bạn còn lười biếng cô phạt nghiêm khắc không chỉ vậy cô còn chỉ rõ để các bạn nhận thấy lỗi lầm và không mắc lỗi lần nữa. Những bạn học tập tốt luôn được cô tuyên dương, khen thưởng khi là tập vở, khi là hộp bút.

Tôi còn nhớ mãi, trong những ngày đầu đi học ở trường mới môn học tôi sợ nhất là tiếng anh, vì ở trường làng tôi không được học môn này. Mỗi lần tới giờ tôi như phát ốm và không thể học được bất cứ điều gì. Thấy điểm tiếng anh của tôi thấp cô Trâm đã gọi tôi vào nói chuyện riêng. Biết được những lo lắng của tôi mỗi ngày cô đều dành thời gian sau tiết học để kèm riêng cho tôi. Bằng những lời chỉ dạy tận tình của cô chẳng mấy chốc điểm tiếng anh của tôi đã được cải thiện. tôi thầm cảm ơn và biết ơn cô rất nhiều. Cô là người đã luôn bên cạnh tôi, cô đã giúp tôi vượt qua những trở ngại cả ở trong học tập lẫn tâm lí giúp tôi hòa nhập với môi trường mới.

Tham khảo thêm:   Bài giảng điện tử môn Toán 2 sách Chân trời sáng tạo Giáo án PowerPoint Toán lớp 2 năm 2021 - 2022

Dù giờ đã phải rời xa mái trường thân yêu, không còn được nghe những lời giảng dạy, chỉ bảo của cô nữa nhưng tôi sẽ vẫn mãi nhớ về cô. Một cô giáo tận tình, chu đáo, luôn hết lòng vì học sinh. Cô là người mẹ thứ hai của tôi, là người giúp tôi khôn lớn và trưởng thành.

Kể về thầy giáo của em

Kể về thầy giáo của em – Mẫu 1

Năm lớp 5 tôi được may mắn hoc thầy Phong. Cho đến giờ chúng tôi vẫn còn nhớ mãi những kỉ niệm về thầy.

Dáng người thầy cao to, phải đến hơn mét bảy, gần mét tám. Tầm tuổi thầy mà cao như vậy thật hiếm có. Tóc thầy đã điểm hoa râm, xoăn tít rất lạ. Mắt thầy to, sáng. Ánh nhìn sắc lạnh và rất nghiêm. Nhưng khi cười trông thầy thật hiền từ.

Thầy Phong dạy hay nhất là môn Toán. Bình thường lúc giảng bài thầy rất say sưa. Giọng nói chậm rãi nhưng nhịp tay cứ thoăn thoắt ghi những công thức lên bảng. Thầy không thích ngồi trên bàn giáo viên lâu. Thầy thường hay đi lại quanh lớp nhìn chúng tôi loay hoay tính toán. Và đặc biệt, thầy rất vui khi chúng tôi tìm ra những cách giải mới, hay và khác cách giải của thầy.

Đầu năm học, khi mới học thầy, trong lớp đứa nào cũng sợ thầy một phép. Thầy cứ vào là lớp im phăng phắc, không dám ho he một tiếng. Gọi dạ bảo vâng. Bởi trông thầy nghiêm nghị quá. Mái tóc xoăn chải gọn ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần âu luôn được là phẳng nếp. Thầy ít khi nói đùa. Đang giảng bài mà phát hiện anh chàng nào hí hoáy làm việc riêng hay cười đùa là thầy dừng lại ngay. Bằng ánh mắt nghiêm nghị, thầy nhìn thẳng vào người đó. Lúc ấy, chàng ta chỉ có nước xấu hổ mà tự động đứng lên xin lỗi thầy. Xong, thầy không nói gì, lại tiếp tục giảng bài say sưa như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính vì thầy nghiêm nghị thế nên chúng tôi ít khi dám trò chuyện với thầy bên ngoài giờ học.

Mãi đến 20/11, kỉ niệm ngày Hiến chương các nhà giáo Việt Nam, bọn chúng tôi mới khám phá hết con người của thầy. Thầy là một con người rất tình cảm. Thầy rớt nước mắt khi nhận từ chúng tôi những bài hát và lời chúc chân thành. Đáp lại chúng tôi được thưởng thức giọng ca trầm ấm hay hơn cả Trọng Tấn của thầy. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thầy cười tươi và nói nhiều đến vậy. Thầy kể cho chúng tôi nghe hồi còn trẻ, thầy và các bạn học trong lớp tre nứa, vừa học vừa nghe tiếng báo động. Những lúc trời mưa, lớp dột, cả thầy và trò ngồi dúm lại một góc mà vẫn ướt. Hồi ấy khổ nhưng mà vui lắm. Ai cũng chăm học và ngoan ngoãn.

Khi đã gần gũi với thầy hơn, chúng tôi phát hiện ra nhiều điều mới từ thầy. Thầy là một nhà giáo rất tâm huyết với nghề. Thầy thường bỏ hàng giờ đồng hồ, thậm chí cả buổi chiều thứ bảy chủ nhật để kèm thêm cho những bạn kém mà không lấy tiền. Thầy rất kiên nhẫn. Thầy giảng thật chậm, thật kĩ. Khi chúng tôi đã hiểu thầy mới chuyển sang bài khác.

Năm học cuối cấp của tôi trôi qua rất nhanh. Ngày chúng tôi ra trường cũng là ngày thầy về hưu. Thầy buồn lắm khi phải xa chúng tôi, xa lớp học trò cuối cùng của thầy, xa nghề dạy học. Cho đến giờ tôi còn nhớ mãi bài thơ thầy đọc trong buổi lễ chia tay:

“Hãy nhìn đi em – con đường phía trước
Còn rất dài, cũng thật nhiều chông gai.
Thầy cô sẽ không dắt em đi suốt con đường dài
Chỉ mong sao
Mỗi bước em đi trên chặng đường mới.
Em vững vàng, vấp ngã – biết đứng dậy,
Chẳng bao giờ đánh mất niềm tin”.

Kể về thầy giáo của em – Mẫu 2

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm “lận đận” với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: “Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học”. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mỹ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một vài bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: “Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: “Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo….”. Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

“Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”

Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết Bài viết số 3 lớp 6 đề 6: Kể về thầy giáo (cô giáo) của em Dàn ý & 8 mẫu bài viết số 3 lớp 6 đề 6 của Wikihoc.com nếu thấy bài viết này hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá giới thiệu website với mọi người nhé. Chân thành cảm ơn.

 

About The Author

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *