Hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt kể lại cuộc đời mình bị bỏ rơi là một đề tài hay thuộc chương trình Ngữ văn 11 bài viết số 3 đề 3.
Hãy hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt kể lại cuộc đời mình là văn tự sự, kể chuyện sáng tạo, đóng vai vào nhân vật. Nội dung kể chuyện chính là hóa thân thành gà chọi để kể lại câu chuyện về cuộc đời mình bị bỏ rơi. Chính vì vậy các bạn học sinh lớp 10 cần tạo tình huống hợp lí, cách kể tự nhiên, khéo léo, kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm để bài viết sinh động hơn. Vậy sau đây là 7 bài văn mẫu hay, mời các bạn cùng theo dõi và tải tại đây.
Dàn ý hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt
1. Mở bài
Hóa thân vào chú gà, giới thiệu tên và lý do có cái tên đó.
2. Thân bài
– Giới thiệu mình là gà chọi.
– Được cậu chủ mua về và chăm sóc kỹ lưỡng.
– Sau một thời gian mình đã có một thân thể cường tráng và bắt cầu xông pha chiến trường cùng cậu chủ.
– Vì đánh bại quá nhiều đối thủ nên mình rất hãnh diện và tỏ ra khinh địch.
– Bị đối thủ đánh bại sau một trận đánh.
3. Kết bài
– Khi bị cậu chủ lãng quên mình sống một cuộc sống tẻ nhạt và buồn bã.
– Trở thành “một người thân tàn ma dại”.
– Có một kết thúc bi hài (có thể bị giết thịt).
Hóa thân thành gà chọi kể lại cuộc đời mình bị bỏ rơi – Mẫu 1
Oanh Liệt là tên tôi, cái tên mà trước đây cậu chủ đã tặng cho tôi nhờ những trận đấu bất bại của tôi trên các sới chọi gà trong làng. Cái tên đó trước đây quý giá bao nhiêu, tôi tự hào và kiêu hãnh bao nhiêu, thì giờ đây, mỗi khi nghĩ đến tôi lại càng thấy buồn và thất vọng bấy nhiêu… Bởi đơn giản một lẽ là, say mê một trò chơi nào rồi cũng đến lúc chán, cậu chủ tôi cũng vậy, cậu đã bỏ tôi để chạy theo những cuộc vui mới, nơi mang lại cho cậu chủ những cảm giác mới lạ, và thế giới đó không có tôi…
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê rất yên bình, cảnh đồng ruộng lũy tre đã rất quen thuộc với tôi, tôi cùng bố mẹ và các em sống rất hạnh phúc bên nhau cho đến khi tôi gặp cậu, cái ngày định mệnh đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi sau này…
Hôm đó, bố mẹ dẫn tôi và các em ra phía bờ sông sau làng chơi, vì lần đầu được đi chơi xa, lại mãi lo ngắm cảnh lạ đẹp mắt mà khi nhận ra, tôi biết mình đã lạc… Hốt hoảng, tôi chạy khắp nơi chiếp chiếp gọi nhưng không thấy ai trả lời, vừa đói vừa mệt, khàn giọng, tôi yếu ớt gọi những tiếng cuối cùng rồi thiếp đi trong ánh hoàng hôn cuối ngày, khi tỉnh giấc, tôi nhận ra mình đang nằm trong một cái tổ rơm ấm áp, xung quanh tôi là bao nhiêu cô gà, chú gà đang tò mò đáp trả ánh nhìn của tôi… “két..” Cánh cửa chuồng mở ra, tôi giật mình nhìn tới hướng đó, ánh sáng tràn vào làm tôi chói mắt, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người gầy gầy đang tiến lại phía mình, một bàn tay nhỏ chụp lấy tôi, tôi run run người, bàn tay còn lại đưa lên vuốt lấy người tôi, tôi mở mắt ngước nhìn gương mặt đối diện mình, đó là một cậu trai khoảng chừng 15 tuổi, cậu nhìn tôi ấm áp lắm, chính ánh nhìn đó đã làm tôi tin cậu ngay… Kể từ đó, tôi và cậu chủ bầu bạn sớm hôm, cậu luyện tập tôi trở thành một chú gà khỏe nhất đàn, cơ bắp trên người tôi nổi lên săn chắc, mấy chú gà chọi ghen tỵ với tôi cũng vì lẽ đó… Một hôm, cậu bế tôi đến một hội trong làng, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi, dường như đám đông đó đang cổ vũ cho một trò chơi thú vị nào đó, cậu bế tôi chạy vào xem… Tôi nhìn vào, thì ra là chọi gà, tôi có nghe cậu chủ nhắc đến trò này, nghe đâu là rất thú vị, cậu chủ đặt tôi xuống đất, vỗ vỗ tay vào người tôi rồi cậu cùng lũ bạn hò hét, tôi biết chắc là mình sẽ không làm cậu chủ thất vọng nên cũng đã lấy hết bình sinh mà lao vào, không dễ như tôi nghĩ, đối phương là một kẻ rất mạnh và dày dạn kinh nghiệm, hắn lao vào tôi và tấn công tới tấp, lúc đầu tôi còn sợ, tôi mất đà té lăn ra, cậu chủ thấy thế liền vỗ nhẹ vào đầu bảo tôi cố lên, gương mặt cậu tràn đầy hi vọng, tôi như khỏe hẳn ra, đứng dậy, tôi vươn đôi cánh vững chắc và lao vào hắn, tôi quyết liệt tấn công, hắn dường như cũng đã đuối sức, tôi dồn sức đá nhát cuối cùng vào ức của hắn, hắn lăn ra đất thất bại…. Cậu chủ vui mừng nhấc bỗng tôi lên, một cảm giác thật tuyệt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu chủ cười vui như vậy, cậu đặt cho tôi tên Oanh Liệt vì cậu bảo tôi đã chiến đấu rất dũng cảm, tôi kiêu hãnh cất tiếng gáy thật to, mặc cho thời gian có trôi đi, mặc cho mọi điều có thay đổi, tôi chỉ muốn giữ mãi niềm hạnh phúc ngày hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình sống thật có ích… Từ đó về sau, cậu chủ mang tôi đến với mọi nơi trong làng, từ làng trên xóm dưới, không nơi đâu mà không nghe danh tôi, tôi trở thành tay đá cừ khôi bậc nhất nhì làng, cậu chủ ngày càng yêu tôi hơn, những tháng ngày đó, tôi sẽ không bao giờ quên được…
Nhưng tôi cũng biết, đâu có niềm vui nào là mãi mãi, và niềm vui của tôi cũng nào có ngoại lệ, khi tôi nhận ra, cậu chủ đã dường quên mất trò đá gà ngày nào, quên mất Oanh Liệt ngày nào, cậu thờ ơ với tôi, cả mấy tuần rồi không thấy cậu đâu, tôi lân la dò la thì biết được, cậu đã chạy theo lũ bạn trong làng đến với thế giới của biết bao trò chơi mới, nơi mà người ta gọi là Internet, ngày nào cậu cũng ra đó chơi, tôi đối với cậu giờ chỉ là quá khứ, đá gà với cậu lại càng là một thú vui xa vời… Tôi buồn, cô đơn và cả thất vọng, cái tên Oanh Liệt giờ với tôi cũng vô nghĩa wa’, bây giờ nào có ai cần tới tôi, còn có ai nhắc đến Oanh Liệt này đâu… Thế là tôi quyết định rời xa cậu chủ, đi đâu cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không quay lại đây, cái thế giới này đã không còn là giang sơn của tôi nữa rồi…
Lang thang cho đến cuối ngày, tôi lạc đến một dòng sông nào đó rất xa nơi cậu chủ sống, cảnh vật nơi này quen lắm, rồi kí ức tìm về trong tôi, tôi nhớ lại gia đình mình, nhớ lại bố mẹ của tôi, nhớ lại mấy đứa em bé bỏng ngày nào của tôi… và nhớ lại cả ngày đầu tiên tôi gặp cậu chủ… Nhìn qua phía bên kia sông, tôi chỉ thấy thấp thoáng một hàng tre xanh rì rào… có phải đó là nơi tôi đến chăng…
Hóa thân thành gà chọi kể lại cuộc đời mình bị bỏ rơi – Mẫu 2
Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này là do cậu thành đặt cho tôi sau những trận thắng vẻ vang liên tiếp trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây, cậu chủ đã bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới.
Cứ nghĩ đến quá khứ hào hùng là tôi lại vui lên được một chút. Dạo ấy cậu Thành hãnh diện về tôi ghê lắm! Thử hỏi có con gà chọi nào ở làng đông này dám sánh với tôi? Mỗi lần cậu chủ thả tôi vào sới, tôi hiên ngang ưỡn ngực, ngẩng đầu, khoe thân hình nở nang, săn chắc. Hai chiếc cựa nhọn hoắt chĩa ngang, bộ móng sắc khiến đối thủ phải nể sợ. Trận đấu nào cũng kết thúc khá nhanh vì chỉ sau vài đòn độc là tôi đã hạ gục đối thủ. Tôi thích nghe tiếng reo hò tán thưởng của người xem và cả tiếng khen âu yếm của cậu chủ. Sau mỗi trận thắng như thế, tôi lại được cậu chủ nuông chiều, săn sóc. Vì thế mà tôi tin rằng đời tôi chỉ có niềm vui chứ không có nỗi buồn. Vậy mà một sự kiện bất ngờ xảy ra làm thay đổi số phận của tôi.
Vào khoảng đầu tháng sáu, bỗng dưng anh Cu Chắt nhà ở giữa làng chở từ phố huyện về mấy cái máy chơi game. Tôi thầm nghĩ: “Ái chà! Của lạ đây! Chẳng thế mà đám trẻ trong làng bu đen bu đỏ, cố chen lách vào xem, mãi đến sâm sẩm tối mới giải tán”. Cậu chủ tôi cũng bị mấy cái máy kì lạ ấy cuốn hút. Ngay sáng hôm sau, cậu dốc ngược cái ống tre tiết kiệm, lấy que khều ra được mấy ngàn bỏ túi rồi rủ bạn cùng đi. Thế rồi sau lần ấy, hễ rảnh là cậu ta lại biến khỏi nhà, đến tụ tập ở nhà anh Cu Chắt để chơi game.
Từ đó, cậu ấy cho tôi ăn uống qua loa và không còn săn sóc tôi kĩ càng như trước nữa. Có khi cả tuần, cậu chẳng xoa bóp rượu nghệ vào thân mình, vào cặp đùi võ sĩ của tôi. Vì thế mà tôi xuống sắc hẳn, mào tái nhợt, nước da cũng không còn đỏ đắn như xưa. Suốt ngày, tôi bị nhốt trong chiếc lồng để dưới gốc cây mít ở góc vườn. Sự quần quanh, tù túng khiến tôi bực bội và buồn chán. Tôi nhớ những trận đấu sôi động đầy tiếng reo hò, cổ vũ. Tôi nhớ những buổi chiều, cậu chủ ẵm tôi trên tay đi dạo khắp làng. Tôi thèm những tiếng trầm trồ, khen ngợi: “Chà! Đẹp thật! Khỏe thật!”, hay “Đánh thế mới gọi là đánh chứ! Xứng danh Oanh Liệt!”. Rồi đám bạn cậu chủ năn nỉ được vuốt ve tôi. Ôi, những ngày ấy sao mà vui vẻ và hạnh phúc! Còn giờ đây, tôi thấm thía nỗi tủi thân của một kẻ bị bỏ rơi. Cậu chủ coi tôi nào có khác gì đám gà trống, gà mái và lũ gà con tầm thường chỉ biết bới đất tìm con giun, con dế, nhặt hạt rơi hạt vãi. Tôi đã nhiều lần tự hỏi: “Không lẽ thời huy hoàng của tôi qua thật rồi sao?”
Bất giác, tôi giật mình vì tiếng gọi vang lên ngoài cổng:
– Thành ơi! Ra ngoài nhà anh Cu Chắt nhé! Mau lên, tớ chờ!
Rồi tiếng đáp:
– Ừ! Tớ ra ngay đây!
Cậu chủ chạy vụt đi. Lũ vịt nhốt trong chiếc quây bằng lưới ở đầu nhà sợ hãi kêu quàng quạc. Tôi thầm trách cậu chủ vô tâm. Cậu có biết tôi buồn và giận cậu đến mức nào không?
Hóa thân thành gà chọi kể lại cuộc đời mình bị bỏ rơi – Mẫu 3
Oanh Liệt là tên tôi, cái tên mà trước đây cậu chủ đã tặng cho tôi nhờ những trận đấu bất bại của tôi trên các sới chọi gà trong làng. Cái tên đó trước đây quý giá bao nhiêu, tôi tự hào và kiêu hãnh bao nhiêu, thì giờ đây, mỗi khi nghĩ đến tôi lại càng thấy buồn và thất vọng bấy nhiêu. Bởi đơn giản một lẽ là, say mê một trò chơi nào rồi cũng đến lúc chán, cậu chủ tôi cũng vậy, cậu đã bỏ tôi để chạy theo những cuộc vui mới, nơi mang lại cho cậu chủ những cảm giác mới lạ và thế giới đó không có tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê rất yên bình. Cảnh đồng ruộng lũy tre đã rất quen thuộc với tôi. Tôi cùng bố mẹ và các em sống rất hạnh phúc bên nhau cho đến khi tôi gặp cậu, cái ngày định mệnh đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi sau này.
Hôm đó, bố mẹ dẫn tôi và các em ra phía bờ sông sau làng chơi. Vì lần đầu được đi chơi xa, lại mãi lo ngắm cảnh lạ đẹp mắt mà khi nhận ra, tôi biết mình đã lạc. Hốt hoảng, tôi chạy khắp nơi chiếp chiếp gọi nhưng không thấy ai trả lời. Vừa đói vừa mệt, khàn giọng, tôi yếu ớt gọi những tiếng cuối cùng rồi thiếp đi trong ánh hoàng hôn cuối ngày. Khi tỉnh giấc, tôi nhận ra mình đang nằm trong một cái tổ rơm ấm áp, xung quanh tôi là bao nhiêu cô gà, chú gà đang tò mò đáp trả ánh nhìn của tôi. Bỗng cánh cửa chuồng mở ra, tôi giật mình nhìn tới hướng đó, ánh sáng tràn vào làm tôi chói mắt, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người gầy gầy đang tiến lại phía mình. Một bàn tay nhỏ chụp lấy tôi, tôi run run người, bàn tay còn lại đưa lên vuốt lấy người tôi, tôi mở mắt ngước nhìn gương mặt đối diện mình. Đó là một cậu trai khoảng chừng mười lăm tuổi, cậu nhìn tôi ấm áp lắm, chính ánh nhìn đó đã làm tôi tin cậu ngay.
Kể từ đó, tôi và cậu chủ bầu bạn sớm hôm, cậu luyện tập tôi trở thành một chú gà khỏe nhất đàn. Cơ bắp trên người tôi nổi lên săn chắc, mấy chú gà chọi ghen tị với tôi cũng vì lẽ đó. Một hôm, cậu bế tôi đến một hội trong làng, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi, dường như đám đông đó đang cổ vũ cho một trò chơi thú vị nào đó, cậu bế tôi chạy vào xem. Tôi nhìn vào, thì ra là chọi gà, tôi có nghe cậu chủ nhắc đến trò này, có vẻ là rất thú vị. Cậu chủ đặt tôi xuống đất, vỗ vỗ tay vào người tôi rồi cậu cùng lũ bạn hò hét, tôi biết chắc là mình sẽ không làm cậu chủ thất vọng nên cũng đã lấy hết bình sinh mà lao vào. Không dễ như tôi nghĩ, đối phương là một kẻ rất mạnh và dày dạn kinh nghiệm, hắn lao vào tôi và tấn công tới tấp, lúc đầu tôi còn sợ, tôi mất đà té lăn ra. Cậu chủ thấy thế liền vỗ nhẹ vào đầu bảo tôi cố lên, gương mặt cậu tràn đầy hy vọng, tôi như khỏe hẳn ra, đứng dậy, tôi vươn đôi cánh vững chắc và lao vào hắn. Tôi quyết liệt tấn công, hắn dường như cũng đã đuối sức, tôi dồn sức đá nhát cuối cùng vào ức của hắn, hắn lăn ra đất thất bại. Cậu chủ vui mừng nhấc bổng tôi lên, một cảm giác thật tuyệt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu chủ cười vui như vậy, cậu đặt cho tôi tên “Oanh Liệt”. Vì cậu bảo tôi đã chiến đấu rất dũng cảm, tôi kiêu hãnh cất tiếng gáy thật to, mặc cho thời gian có trôi đi, mặc cho mọi điều có thay đổi, tôi chỉ muốn giữ mãi niềm hạnh phúc ngày hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình sống thật có ích. Từ đó về sau, cậu chủ mang tôi đến với mọi nơi trong làng, từ làng trên xóm dưới, không nơi đâu mà không nghe danh tôi, tôi trở thành tay đá cừ khôi bậc nhất nhì làng, cậu chủ ngày càng yêu tôi hơn, những tháng ngày đó, tôi sẽ không bao giờ quên được.
Nhưng tôi cũng biết, đâu có niềm vui nào là mãi mãi và niềm vui của tôi cũng nào có ngoại lệ. Khi tôi nhận ra, cậu chủ đã dường quên mất trò đá gà ngày nào, quên mất Oanh Liệt ngày nào, cậu thờ ơ với tôi, cả mấy tuần rồi không thấy cậu đâu, tôi lân la dò la thì biết được, cậu đã chạy theo lũ bạn trong làng đến với thế giới của biết bao trò chơi mới, nơi mà người ta gọi là Internet. Ngày nào cậu cũng ra đó chơi, tôi đối với cậu giờ chỉ là quá khứ, đá gà với cậu lại càng là một thú vui xa vời. Tôi buồn, cô đơn và cả thất vọng, cái tên “Oanh Liệt” giờ với tôi cũng vô nghĩa quá, bây giờ nào có ai cần tới tôi, còn có ai nhắc đến Oanh Liệt này đâu. Thế là tôi quyết định rời xa cậu chủ, đi đâu cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không quay lại đây, cái thế giới này đã không còn là giang sơn của tôi nữa rồi.
Lang thang cho đến cuối ngày, tôi lạc đến một dòng sông nào đó rất xa nơi cậu chủ sống. Cảnh vật nơi đây quen lắm, rồi kí ức tìm về trong tôi, tôi nhớ lại gia đình mình, nhớ lại bố mẹ của tôi, nhớ lại mấy đứa em bé bỏng ngày nào của tôi và nhớ lại cả ngày đầu tiên tôi gặp cậu chủ. Nhìn qua phía bên kia sông, tôi chỉ thấy thấp thoáng một hàng tre xanh rì rào có phải đó là nơi tôi đến chăng.
Hóa thân thành gà chọi kể lại cuộc đời mình bị bỏ rơi – Mẫu 4
Tôi là một chú gà chọi nổi tiếng, tôi luôn thắng trong mọi trận đấu và được mọi người biết đến với cái tên “Oanh Liệt” mà ông chủ đặt cho tôi. Tôi nói thế chỉ để nhắc về cái quá khứ oai phong lẫm liệt của mình mà cố quên đi cái tình cảnh tàn tạ hiện giờ – tôi bị ông chủ bỏ rơi. Nhân đây tôi sẽ kể về câu chuyện của tôi – “Cuộc đời của một chàng gà oai hùng” .
Tôi sống ở một vùng quê quanh năm nghèo đói, đất đai khô cằn, thức ăn cho con người còn không đủ, nhà gà chúng tôi lại càng khó khăn hơn. Chính vì thế, không muốn bị đói thì phải biết tranh giành thức ăn của nhau. Trong gia đình gà của tôi, tôi là út nên được ba mẹ thương yêu, chiều chuộng như một “hoàng tử” – đấy là tôi bắt chước theo truyện “Hoàng tử ếch” mà tôi đã từng nghe trên cái radio của ông hàng xóm. Những lần kiếm được nhiều thức ăn, phần lớn ba mẹ dành cho tôi, phần còn lại chia cho các anh chị của tôi. Có lẽ vì thế, trong gia đình, tôi là đứa to khỏe nhất. Được ba mẹ nuông chiều, tôi sinh tính hống hách, kiêu căng và háo thắng. Mấy cô gà trong vùng chẳng ai thích tôi mặc dù tôi khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Nhưng tôi có thèm để ý đâu, họ thì bao giờ mới thấy được “vẻ đẹp tiềm ẩn” của tôi chứ. Có khi tôi nghĩ rằng mình có nên làm một chuyến đi xa để tất cả mọi người đều biết tôi không.
Vậy là dự tính của tôi đã thành sự thật. Sáng hôm ấy, có một người đàn ông đến chỗ chúng tôi để tuyển chọn những chú gà khỏe mạnh đem lên thành phố làm gà chọi. Đúng như ý muốn, tôi cố gắng đứng tướng sao cho thật đẹp, phô ra sự mạnh mẽ của mình. Và cuối cùng, tôi là một trong ba chú gà được chọn. Khỏi phải nói, tôi vui sướng đến mức nào. Thật ra lúc đó, tôi cũng chẳng biết thành phố là nơi như thế nào, chỉ nghĩ đơn giản đó là nơi tôi có thể trình diễn tài năng của mình.
Sau một chuyến đi dài, tôi cùng hai anh gà được đưa đến một căn nhà, chắc là nhà của cậu chủ mới. Nơi đây không giống như nhà tôi. Ngôi nhà này xây bằng tường hẳn hoi, còn chỗ tôi, người ta toàn ở nhà lá, nắng thì nóng, mưa thì dột, những lúc đó gia đình tôi thường rất khổ sở. Nhưng giờ thì chuyện đó chấm dứt rồi. Tôi được chăm sóc rất cẩn thận, được ăn ngon, chẳng phải lo nghĩ gì nữa. Không gian mới, niềm vui mới đã khiến tôi phút chốc quên đi hình ảnh gia đình mình.
Một thời gian ngắn sau, cậu chủ bắt đầu đưa tôi đến những nơi mà con người tụ tập lại rất đông – sau này tôi mới biết gọi là trường gà, một vài người trong số họ ôm chú gà của mình trên tay. Những chú gà đó trông khỏe mạnh và lực lưỡng như tôi vậy. Sáng hôm ấy là ngày đầu tiên tôi ra trận, trước khi đi cậu chủ dặn tôi bao nhiêu là điều, tôi hiểu hết mà, chỉ là không đáp trả được. Hôm đó trường gà rất đông, họ đến xem tôi – lính mới đấu với anh gà đã có chiến tích lừng lẫy ba tháng nay. Tôi hơi lo lắng nhưng không phải là sợ hãi nhé ! Đối thủ ghê gớm thật nhưng trông tôi có kém gì nào. Tôi ngẩng cao đầu khoe thân hình săn chắc, dùng hết sức mạnh của mình dồn đối thủ vào đường cùng, không lối thoát. Trận đầu tiên ra mắt, tôi thắng oanh liệt. Và “Oanh Liệt” trở thành cái tên nhớ đời của tôi về trận đó do cậu chủ đặt cho hoành tráng. Những trận sau tôi liên tiếp giành chiến thắng, nổi tiếng khắp giới chọi gà. Qua những trận thắng liên tiếp, tính kiêu căng, hống hách của tôi ngày một tăng dần. Bất kỳ nhìn thấy một chú gà nào, tôi đều nhìn với vẻ khinh thường. Tôi rất tự hào về bản thân mình, tự hào về sức mạnh của mình. Đó là những ngày tháng huy hoàng nhất mà tôi không bao giờ quên được.
Nhưng rồi tôi cũng già đi. Đấu là lúc tôi không còn nhanh nhẹn và sức khỏe như ngày trước nữa, nhưng tôi vẫn luyện tập với cậu chủ để chiến đấu tiếp. Một buổi sáng nọ, như thường lệ, ông chở tôi đến trường gà. Lần này cậu chủ dặn đi dặn lại rất kỹ rằng tôi nhất định phải thắng trận này. Đối thủ lần này không có thân hình lực lưỡng như tôi, tôi chắc ăn sẽ thắng. Khi vào trận, tôi coi thường hắn, chẳng những tôi không sấn tới mà còn nhường hắn một bước. Hạ hắn dễ như không ấy mà! Nhưng không, hắn tấn công tôi liên tục, hai chiếc cựa và bộ móng sắc của tôi giờ chẳng làm được gì. Thế đó, tôi đã thua một trận ê chề. Mọi người xúm vào chế giễu tôi, những người đặt tiền vào tôi đến đá tôi mỗi người một phát. Đáng sợ hơn, cậu chủ giận dữ bế thốc tôi lên, phóng xe như bay đưa tôi đến một nơi lạ rất ồn ào, mùi khó chịu bao trùm lấy nơi đây.
Thật tình cờ, tôi gặp lại anh gà cùng quê, cùng được một chủ của tôi nuôi, nhưng bây giờ anh cũng ở đây giống như tôi. Chúng tôi nhìn nhau, “Bất Bại” và “Oanh Liệt” nhưng chẳng còn như vậy nữa. Chúng tôi chỉ biết nhớ về quá khứ hào hùng ngày trước, đau đớn khi từ một chàng gà khỏe mạnh thành kẻ thân tàn ma dại. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ nằm đây chờ cậu chủ đến đón, nhưng anh “Bất Bại” đã bị một người đàn ông bắt đi. Còn tôi, không biết điều gì sẽ chờ mình phía trước.
Hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt – Mẫu 5
Cuộc đời ai mà không có lúc thăng, lúc trầm, lúc đớn đau lúc hạnh phúc. Riêng tôi, cái thời oanh liệt, hãnh diện đã qua và chắc chẳng bao giờ quay lại. Mỗi lần nhắc lại chuyện xưa là tôi lại thấy mình nông nổi rồi lại thương cho số kiếp lênh đênh hiện tại. Tôi định sẽ chôn vùi kí ức ấy mãi mãi nhưng hôm nay tôi sẽ kể lại để các bạn có thêm một bài học về cuộc sống.
Tôi sinh ra giữa lúc cả làng đang kháo nhau tìm gà chọi giỏi để mua. Mẹ tôi là một bà mái mơ lông vàng có đốm hoa trên đuôi và cánh, cha tôi là dòng dõi gà chọi nức tiếng trong vùng. Tôi mang trên mình bộ lông màu vàng rực của mẹ và đôi chân trắng cứng cáp của cha. Tôi lớn lên nhờ những con giun, con dế sau hè vì nhà chủ tôi rất nghèo cũng chẳng cần đến dáng vẻ oai vệ của tôi. Nhiều lần soi mình trước dòng nước, tôi phải trầm trồ tự khen bản thân sao đẹp thế. Đôi màu đỏ chót lủng lẳng như ngọn cờ chiến thắng. Cái cánh to vỗ phành phạch khiến cho lũ gà chíp hôi hoảng sợ. Mỗi khi cất tiếng gáy là cả xóm gà đều ngưỡng mộ giọng thánh thót của tôi. Tôi lấy điều đó làm hãnh diện rồi đi nghênh ngang khắp nơi. Lần đó, có một cậu thanh niên đến nhà chủ tôi hỏi mua gà. Chủ tôi dắt cậu thanh niên ra sau vườn. Vừa nhìn thấy tôi cậu ấy đã reo lên “A, con gà chiến đây rồi!”. Thế là cậu ấy chẳng tiếc tiền mua tôi cho bằng được. Tôi được về nhà mới, một ngôi nhà rộng lớn, tôi chẳng quan tâm vì tôi có bao giờ đi hết khu vườn phía sau.
Cậu chủ mới của tôi rất hào phóng, cậu mua cho tôi nhiều thức ăn ngon, tôi chẳng còn cực khổ bới giun nữa. Cậu bế tôi khoe khắp xóm và đấu trận đầu tiên của tôi khi vào nghề. Trong trận đấu ấy, đối thủ của tôi là một con gà mập mạp, có đôi chân to tướng và cái cổ thật cao. Cái dáng vẻ hung hăng của nó khiến tôi bực tức và quyết chí đánh gục nó. Vào trận, nó bắt đà thật xa và vươn một cú mạnh vào bụng tôi. Nhanh như cắt, tôi né sang một bên khiến hắn mất đà chúi đầu phía trước. Mặt hắn đỏ au, hắn ra chiêu độc, tôi đoán trúng và phản công. Hắn bị tôi đá ngay cạnh mạng sườn một cú thật đau. Tôi liên tiếp tung đòn khiến hắn bật ngã phía sau. Tiếng vỗ tay vang lên, cậu chủ tôi reo hò chiến thắng, tôi lấy làm hãnh diện cất tiếng gáy ò ó. Những ngày sau đó, tôi sống trong vinh quang khi liên tục thắng những trận lớn trong làng và ra cả làng bên cạnh. Cậu chủ đã đặt cho tôi cái tên “Oanh Liệt” như chính con người tôi vậy. Nghe đến danh của tôi, ai ai cũng đều ngưỡng mộ. Cái thời oanh liệt của tôi bắt đầu nhanh chóng rồi cũng kết thúc chóng vánh.
Giữa lúc thanh thiếu niên làng chúng tôi đang say sưa với những trò chơi truyền thống thì ở đầu làng, nhà ông tư Phú mới sắm sửa về cả chục chiếc máy vi tính. Tôi nghe bác chó Mực kể lại – bác chó mực vốn ở cho nhà của ông Phú cả chục năm rồi. Bác Mực nói với chúng tôi rằng cái máy vi tính ấy rất thần kì, chỉ cần gõ vào vài cái là cả thế giới hiện lên. Những cô cậu xóm tôi chẳng đứa nào thèm chơi banh đũa hay ô ăn quan nữa, chúng xúm lại để chơi game, xem phim, nghe nhạc. Cậu chủ tôi cũng thế, cậu chẳng còn ngó ngàng gì đến tôi. Số phận tôi hẩm hiu từ đấy. Có hôm nhìn thấy cậu chủ về đến nhà, tôi chạy ra cục tác ra bộ muốn được bế đi khắp xóm. Cậu chủ chẳng thương tiếc dùng chân đá tôi sang một bên rồi lớn tiếng “Mày cút khỏi mắt tao, hôm nay tao thua game đang buồn đây này”. Tôi lủi thủi ra vườn và than thở với lũ gà hàng xóm. Chúng cũng có hơn gì tôi đâu, chúng tôi rủ nhau bỏ trốn sang làng khác, biết đâu ở đấy người ta trọng dụng chúng tôi, chúng tôi sẽ được sống những ngày sung sướng. Nói là làm, đêm hôm ấy, tôi, gà Ô nhà cậu Toàn, gà Điều nhà bác Quý bỏ trốn. Chúng tôi đi mãi, đi mãi cũng đến làng bên. Thế nhưng lũ chó làng ấy chẳng dung chứa chúng tôi. Chúng hùa nhau cắn đuổi tôi. Tôi chạy thụt mạng mới thoát được móng vuốt của chúng. Khi hoàn hồn, tôi biết mình bị lạc ở một khu rừng hoang vắng, chỉ có tiếng chim rừng và bọn côn trùng kêu tỉ tê. Hai đứa bạn cùng trốn với tôi đã biến đâu mất. Tôi bơ vơ sống từng ngày, sáng đi tìm mồi cho qua bữa, tối về ngủ trong cái hốc cây to. Cũng may là tôi quen được mấy thím gà rừng để buôn chuyện đỡ buồn, nếu không chắc tôi chết già trong rừng này mất.
Cuộc đời tôi nhiều thăng trầm là thế. Giờ tôi cũng chẳng dám mơ đến việc trở lại thời huy hoàng ngày trước, tôi sợ lắm rồi sự phụ bạc của con người. Giá mà có kiếp sau được làm con người, tôi sẽ sống bằng chính sức lực của mình chứ không đợi chờ một ai nâng mình lên nữa.
Hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt – Mẫu 6
Tôi là một chú gà chọi có tên là “Oanh Liệt” – cái tên do chính cậu chủ của tôi đặt cho. Tôi cũng đã có một thời huy hoàng giống như cái tên của mình vậy. Nhưng rồi cái thời đó cũng rất sớm qua đi.
Tôi nhớ mãi cái ngày mà tôi sinh. Lứa đó, mẹ tôi sinh ra được bảy anh em tất cả. Tôi là đứa trẻ con út ít trong nhà, tính tình nóng nảy hiếu chiến nhất nên được ba mẹ cưng chiều, anh chị nhường nhịn. Chính vì như vậy tôi nghĩ rằng mình oai phong lắm. Mong muốn của tôi là được đi đây đi đó được rời xa quê hương ngôi nhà nhỏ bé của mình để có thể mở mang đầu óc.
Rồi một hôm có một người đàn ông làng bên sang gặp ông bà chủ của tôi để tìm mua gà chọi. Ông bà chủ của chúng tôi gọi bảy anh em của chúng tôi ra. Tôi muốn được lọt vào tầm mắt của người mua nên đã thể hiện hết sức mình, còn các anh tôi họ không muốn đi xa không muốn rời khỏi gia đình nên họ chỉ múa vài ba chiêu lấy lệ mà thôi. Chính vì vậy, tôi được người mua ưng ý và chấp thuận mua tôi.
Tôi rời xa ba mẹ để đến một ngôi nhà mới. Đấy chính là của ông chủ – ông đã đưa tôi cho con trai mình chăm sóc là cậu Thành. Từ đó, tôi thuộc quyền sở hữu của cậu Thành. Cậu đặt tên cho tôi là “Oanh Liệt” và chăm sóc tôi chu đáo cho ăn ngày ba bữa cơm no nước uống đầy đủ. Có một hôm, cậu đi đâu về mồ hôi nhễ nhại chạy lại chỗ tôi bảo: “Tao sẽ đưa mày đi đánh bại con gà chọi của Long”.
Nói xong cậu mang tôi lên võ đài được bố trí sẵn rồi thả tôi và một cậu bạn cùng loại vào trận chiến sinh tử. Vì rất yêu cậu chủ lại có máu hiếu thắng nên tôi chiến đấu hết mình chỉ chừng mười phút đối thủ của tôi đã phải đầu hàng. Tôi lấy làm tự đắc lắm. Từ hôm đó, cứ mỗi ngày cuối tuần cậu chủ lại đưa tôi đi thi đấu và lần nào tôi cũng chiến thắng. Mỗi lần như vậy khi về nhà cậu chủ Tùng cho tôi ăn uống no say toàn những món ngon để tôi lấy lại sức. Tôi mãn nguyện về cuộc sống hiện tại.
Bỗng một hôm, một bậc đàn anh đã cho tôi một bài học nhớ đời. Hôm ấy là ngày chủ nhật, cậu chủ lại đưa tôi đi thi đấu. Nhưng khi vừa lên võ đài tôi đã giật mình bởi đối thủ của tôi lần này thật sự đáng gờm. Hắn to cao, lực lưỡng gấp hai tôi. Hắn nhìn tôi cười khinh bỉ. Hắn bảo nếu tôi xin tha thì hắn không cần phải ra tay. Nhưng tôi không chịu cúi đầu lấy hết sức giơ các ngón nghề để ra tay với hắn. Nhưng hắn nhanh như cắt né được mọi quyền cước của tôi rồi đạp cho tôi một cái ngã lăn quay. Tôi xây xẩm mặt mày, hai mắt nổ đom đóm nhưng vẫn quyết xông vào trận chiến sinh tử. Trận ấy tôi bị thua thảm bại.
Thất bại là điều không ai ngờ tới, cậu chủ cũng vậy. Sau trận thua ấy, tôi thấy cậu chủ buồn lắm, lặng lẽ đưa tôi về nhà nhốt lại.
Từ hôm đó. tôi bị bỏ đói mấy ngày liền không có gì ăn. Tôi cảm thấy vô cùng tủi thân, nhớ lại những ngày đã qua.
Hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt – Mẫu 7
Tôi là Oanh Liệt. Đó là cái tên mà cậu chủ đã dành tặng cho tôi sau những chiến thắng vẻ vang. Nhưng bây giờ, cậu chủ đã bỏ rơi tôi theo những trò chơi mới.
Tôi được sinh ra ở một vùng quê rất bình yên. Gia đình tôi vốn sống vô cùng yên bình bên nhau trong gia đình của cậu chủ. Hằng ngày, tôi được câu chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng nên chẳng mấy chốc đã ra dáng một chàng gà chọi trưởng thành. Tôi vẫn luôn tự hào về vóc dáng của mình. Thân hình của tôi nở nang, săn chắc. Hai chiếc cựa nhọn hoắt chĩa ngang. Bộ móng sắc khiến đối thủ phải nể sợ.
Tôi vẫn còn nhớ như in trận đấu đầu tiên của mình. Đối thủ của tôi là một tên gà chọi vô cùng nổi tiếng trong làng. Hắn được mệnh danh là “sát thủ bất bại”. Dù vậy, cậu chủ vẫn quyết tâm để tôi tham chiến với tinh thần học hỏi là chủ yếu. Trong suốt trận chiến, tôi cố gắng dùng sức khỏe mà mình vẫn tự hào, cùng với những chiến thuật học hỏi được từ bố để có thể giành được chiến thắng. Chỉ một chút nữa thôi, đối thủ của tôi đã bị đánh bại. Nhưng với kinh nghiệm thi đấu nhiều năm của mình, cậu ta đã đánh bại tôi. Sau trận đấu đó, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi biết cậu chủ cũng vậy. Nhưng trên đường trở về nhà, cậu vừa ôm tôi, vừa vuốt ve bộ lông của tôi như để an ủi. Tôi tự hứa sẽ cố gắng rèn luyện để giành lại chiến thắng. Sau một năm, đến hội thi chọi gà vào Tết năm đó, tôi đã giành được chiến thắng. Từ đó về sau, trận đấu nào cũng kết thúc khá nhanh vì chỉ sau vài đòn độc là tôi đã hạ gục đối thủ. Tôi cảm thấy vô cùng thích thú khi được nghe tiếng reo hò tán thưởng của người xem và tiếng khen âu yếm của cậu chủ. Sau mỗi trận thắng như thế, tôi lại được cậu chủ chăm sóc vô cùng tận tình. Chính vì vậy, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ luôn nhận được sự quan tâm của cậu chủ như thế.
Nhưng tôi đã sai lầm. Một ngày nọ, anh Cu Chắt – nhà ở trên phố huyện có đem về một chiếc máy chơi game. Trẻ con trong làng đều bị thu hút bởi thứ đồ chơi lạ. Cậu chủ của tôi cũng vậy. Cậu đem hết số tiền tiết kiệm của mình để đem đi chơi. Kể từ đó, cứ đi học về là cậu chủ lại rủ bạn bè sang nhà anh Cu Chắt để chơi điện tử.
Cậu chủ đam mê đến mức không còn chăm sóc tôi như trước nữa. Cậu ấy cho tôi ăn uống qua loa. Đôi khi cả tuần, cậu chẳng xoa bóp rượu nghệ vào thân mình, vào cặp đùi võ sĩ của tôi. Tôi không còn được tung hoành trong các trận đấu nữa. Càng ngày, tôi càng xuống sức.
Nhiều lúc nằm trong chuồng, tôi lại nhớ những cuộc chiến đầy sôi động. Những âm thanh hò reo cổ vui. Cả tiếng gọi “Oanh Liệt” đầy tự hào của cậu chủ. Tôi chỉ ước mình có thể được quay lại khoảng thời gian trước đây để được nghe những lời khen ngợi. Nghĩ lại cảnh ngộ của mình giờ đây, tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Lúc này, tôi chẳng khác gì so với những anh chị gà trống xung quanh mình.
Khi tôi còn đang nằm ủ rũ đã nghe thấy tiếng gọi từ cổng vọng vào:
– Thành ơi, lấy xe ra nhà anh Cu Choắt mau! Hôm nay chúng mình quyết đấu tiếp trận còn dở hôm qua nhé?”
Tiếng cậu chủ vang lên:
– Được thôi, chờ tao một chút.
Rồi cậu chủ dắt xe ra ngoài, vụt đi nhanh chóng. Chỉ còn lại một mình tôi nơi góc vườn buồn bã và cô độc.
Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết Bài viết số 3 lớp 10 đề 3: Hóa thân thành gà chọi Oanh Liệt kể lại cuộc đời mình bị bỏ rơi Dàn ý & 7 mẫu bài viết số 3 lớp 10 đề 3 của Wikihoc.com nếu thấy bài viết này hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá giới thiệu website với mọi người nhé. Chân thành cảm ơn.