Tả thầy giáo, tả người thầy kính yêu gồm 20 bài văn mẫu, kèm theo 2 dàn ý chi tiết. Qua đó, sẽ giúp các em tích lũy vốn từ, biết cách triển khai thành bài văn tả người thật hay, thật sinh động.
Cũng tương tự khi viết bài văn tả cô giáo, thì tả thầy giáo các em cũng cần miêu tả ngoại hình, tính cách, kết hợp sử dụng các biện pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa cho bài văn thêm sinh động. Vậy mời các em cùng tải miễn phí để có thêm nhiều vốn từ:
Dàn ý tả thầy giáo
Dàn ý 1
1. Mở bài
Dẫn dắt và giới thiệu thầy giáo: Như người gieo nắng âm thầm và bền bỉ, thầy mang đến cho chúng em những hạt sáng của tri thức, đốt lên trong em ngọn lửa của đam mê và khát vọng. Cảm ơn thầy, người thầy mà em yêu quý, thầy Thanh.
2. Thân bài
a) Giới thiệu chung
- Thầy Thanh là người dạy em môn Văn năm lớp 4 và lớp 5.
- Năm nay thầy cũng đã ngoài bốn mươi tuổi song thầy còn rất trẻ và tràn đầy lòng nhiệt huyết với nghề.
b) Ngoại hình
- Dáng người thầy dong dong cao, dáng đi nhẹ nhàng khoan thai như chính con người thầy, chẳng thể lẫn với ai.
- Gương mặt hình chữ điền, song đâu đây đã xuất hiện những nếp nhăn. Phải chăng những đem ngồi soạn bài, những lo toan cuộc sống, những băn khoăn với học sinh đã in hằn lên gương mặt ấy.
- Em vẫn yêu quý nhất là nụ cười của thầy. Một nụ cười luôn nở, ấm áp và hiền hậu, gần gũi và thân thương biết bao nhiêu.
- Đôi mắt thầy ngày càng yếu đi, nhìn học sinh không còn tinh tường như ngày nào song vẫn ẩn chứa cả một biển trời yêu thương, bao dung, che chở cho những đứa học trò còn nhỏ bé và thơ ngây.
- Thầy là người rất giản dị. Hằng ngày, trên chiếc xe đạp đã cũ và con đường làng đã quen, thầy mang tri thức đến cho lũ trò nhỏ.
b) Cách thầy dạy bài
- Có lẽ, cho đến bây giờ, thầy là người truyền cảm hứng văn chương cho em nhiều nhất.
- Thầy luôn mang đến một không khí rất riêng cho lớp học với vô vàn những câu chuyện từ đời, dạy chúng em biết bao bài học quý giá.
- Môn Văn trở nên gần gũi hơn bao giờ hết qua lời giảng của thầy, khi trầm, lúc bổng, những trang văn là cuộc sống ngoài kia chứ nhất định không phải là mực đen trên tờ giấy trắng.
3. Kết bài
- Nêu cảm nghĩ của bản thân: Thầy Thanh, người thầy giáo luôn hết lòng vì học trò. Cảm ơn thầy vì tất cả!
Dàn ý 2
1. Mở bài
- Dẫn dắt và giới thiệu thầy giáo.
- Như người gieo nắng âm thầm và bền bỉ, thầy mang đến cho chúng em những hạt sáng của tri thức, đốt lên trong em ngọn lửa của đam mê và khát vọng. Cảm ơn thầy, người thầy mà em yêu quý, thầy Thanh.
2. Thân bài
a) Giới thiệu chung
- Thầy Thanh là người dạy em môn Văn năm lớp 4 và lớp 5.
- Năm nay thầy cũng đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng thầy còn rất trẻ và tràn đầy lòng nhiệt huyết với nghề.
b) Ngoại hình
- Dáng người thầy dong dong cao, dáng đi nhẹ nhàng khoan thai như chính con người thầy, chẳng thể lẫn với ai.
- Gương mặt hình chữ điền, song đâu đây đã xuất hiện những nếp nhăn. Phải chăng những đêm ngồi soạn bài, những lo toan cuộc sống, những băn khoăn với học sinh đã in hằn lên gương mặt ấy.
- Em vẫn yêu quý nhất là nụ cười của thầy. Một nụ cười luôn nở, ấm áp và hiền hậu, gần gũi và thân thương biết bao nhiêu.
- Đôi mắt thầy ngày càng yếu đi, nhìn học sinh không còn tinh tường như ngày nào song vẫn ẩn chứa cả một biển trời yêu thương, bao dung, che chở cho những đứa học trò còn nhỏ bé và thơ ngây.
- Thầy là người rất giản dị. Hằng ngày, trên chiếc xe đạp đã cũ và con đường làng đã quen, thầy mang tri thức đến cho lũ trò nhỏ.
c) Cách thầy dạy bài
- Có lẽ, cho đến bây giờ, thầy là người truyền cảm hứng văn chương cho em nhiều nhất.
- Thầy luôn mang đến một không khí rất riêng cho lớp học với vô vàn những câu chuyện từ đời, dạy chúng em biết bao bài học quý giá.
- Môn Văn trở nên gần gũi hơn bao giờ hết qua lời giảng của thầy, khi trầm, lúc bổng, những trang văn là cuộc sống ngoài kia chứ nhất định không phải là mực đen trên tờ giấy trắng.
3. Kết bài
- Nêu cảm nghĩ của bản thân.
Tả thầy giáo ngắn gọn
Thầy Hải là người thầy giáo mà em vẫn luôn yêu quý và kính trọng.
Thầy là thầy giáo dạy môn tiếng anh của lớp em. Thầy có ngoại hình rất ưa nhìn và gần gũi. Với chiều cao hơn 1m7 và cơ thể rắn rỏi của người thường chơi thể thao, em cảm thấy thầy chẳng kém gì các nam diễn viên ở trên tivi cả. Thầy Hải rất thích kiểu tóc đầu đinh, thầy bảo cắt như vậy vừa mát lại vừa thoải mái. Đặc biệt, thầy ấy rất thích cười. Lúc nào thầy cũng tươi cười niềm nở với đồng nghiệp và học sinh. Thầy Hải cũng là người rất tốt bụng và nhiệt tình. Thầy luôn sẵn sàng tham gia các hoạt động chung và giúp đỡ người khác. Chính vì thế, nên cho dù là các thầy cô khó tính nhất hay các bạn học sinh ương bướng cũng đều yêu quý thầy Hải.
Từ khi được học với thầy, những tiết tiếng anh trở nên hấp dẫn lạ kì. Ngoài cách dạy truyền thống, thầy thường xuyên sử dụng máy chiếu để chúng em được xem các hình ảnh, video thú vị. Đồng thời, thầy còn tăng cường thời gian cho chúng em được luyện nói, trao đổi với nhau. Nhờ đó mà chúng em phát âm và nói tiếng anh tốt hơn rất nhiều.
Em quý thầy Hải lắm. Thầy chính là thần tượng để em cố gắng học tập và phấn đấu noi theo.
Tả thầy giáo lớp 5
Tả thầy giáo – Mẫu 1
Có những hình ảnh nào khiến bạn nhớ mãi không quên trong cuộc đời hay không? Với tôi thì có, đó là hình ảnh thầy giáo tôi đứng trên bục giảng, giảng bài hàng ngày.
Thầy giáo dạy tôi môn Toán năm lớp bốn là một người hiền dịu và tận tâm vô cùng. Thầy có dáng người cao gầy, mái tóc đen cao để lộ vầng trán cao. Thầy khá giản dị, hàng ngày đến lớp, thầy thường mặc những chiếc áo công sở cùng quần đen dài, nhìn thầy lúc nào cũng tràn đầy nét trí thức và nghiêm túc.
Khi vào mỗi tiết học, thầy đều bước vào lớp, nở một nụ cười tươi đầy trìu mến và chào lớp để bắt đầu một bài học mới. Những dòng tên đề bài đều được thầy viết to và đậm nét bằng nét chữ uốn lượn, để lại cho chúng tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Từng dòng đề mục, từng lĩnh vực kiến thức hiện lên trên mặt bảng. Thầy giảng giải cho chúng tôi cặn kẽ, từng li từng tí bằng giọng nói to, rõ ràng. Thầy chỉ cho chúng tôi hiểu vì sao chỗ này lại như vậy, vì sao chỗ kia lại không, cho đến khi chúng tôi hiểu mới thôi.
Khi chúng tôi chăm chú làm bài tập, thầy nhẹ nhàng đi qua từng dãy bàn, quan sát học trò mình làm bài. Khi có bạn nào làm chưa đúng, thầy đều chỉ ra lỗi sai và sửa cho bạn. Thầy sẵn sàng lắng nghe những thắc mắc, những câu hỏi của chúng tôi và giải đáp chúng một cách cặn kẽ và dễ hiểu.
Trong mỗi tiết học, dù là học môn Toán, một môn học tưởng chừng như khô khan nhưng nhờ có thầy mà những tiết học đã trở nên đầy lí thú và tràn ngập niềm vui. Thầy thường lấy những ví dụ sinh động, hài hước để cả lớp có một tinh thần thoải mái trong giờ học.
Mỗi tiết học của thầy đều để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi cho đến tận bây giờ. Dù không còn được học thầy, nhưng hình ảnh người giáo viên trong mỗi giờ học ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi.
Tả thầy giáo – Mẫu 2
Lớp 5 là kỉ niệm lần đầu tiên em được học một lớp mà ở đó, người đầu tàu dẫn dắt chúng em là một người thầy rất trẻ. Nhưng những kỉ niệm về thầy lại đậm sâu nhất trong suốt những tháng năm tiểu học của em.
Thầy em còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới ra trường được vài năm. Thầy hơn 30 tuổi, dáng người rất cao, và cân đối. Mỗi lần nhìn thầy trong chiếc áo sơ mi và quần âu, em luôn liên tưởng thầy chính là những diễn viên trên màn ảnh nhỏ. Thầy có nước da ngăm đen màu đồng khỏe khoắn chứ không phải làn da trắng hồng mịn màng như các cô, các chị. Mái tóc thầy được cắt ngắn, chải chuốt gọn gàng rất hợp khuôn mặt thầy. Thầy có gương mặt vuông chữ điền, vừa toát lên vẻ nghiêm khắc nhưng mỗi khi cười lại vô cùng hòa đồng, thân thiện. Đặc biệt là vầng trán cao và sống mũi dọc dừa thẳng tắp khiến khuôn mặt thầy thêm phần thông minh và điển trai. Đôi mắt thầy hẹp, dài rất hợp với một người đàn ông chín chắn, sắc sảo. Hàng lông mi dày, phủ xuống đôi mắt càng làm đôi mắt thầy thêm phần bí ẩn. Đôi lông mày dày, nhếch sang hai bên rất đàn ông. Chúng em chưa từng nhìn thấy thầy ăn mặc ở nhà, nhưng mỗi khi đến trường thầy đều mặc áo sơ mi, quần âu rất đứng đắn.
Thầy là một trong số ít thầy giáo dạy văn của trường, nhưng cũng là một trong số ít giáo viên xuất sắc nhất. Thầy giảng văn rất hay. Giọng đọc của thầy ấm áp thấm vào lòng chúng em đầy cảm xúc. Nhờ có thầy mà điểm văn của em không ngừng được tiến bộ, càng ngày càng yêu môn văn vốn dĩ đối với em là rất khó nhớ. Ở trong lớp, khi quản lí chuyện của lớp thầy là một người rất nghiêm túc, không bao giờ lơ là. Chính vì vậy mà lớp chúng em luôn xếp nhất trường về cả học tập và nề nếp. Nhưng sau giờ học thầy lại vô cùng hài hước và vui tính, thường cho chúng em kẹo hay chiếc bút, quyển sách mới tinh.
Em rất yêu thầy chủ nhiệm của mình. Những năm học tiểu học sắp kết thúc, chúng em phải yamj chia tay với thầy, nhưng chắc chắn vào một ngày không xa, chúng em sẽ lại rủ nhau về thăm thầy, về thăm lại ngôi trường dấu yêu này, cùng nhau ôn lại những mẩu chuyện cũ.
Tả thầy giáo – Mẫu 3
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi. Có hạt bụi nào vương trên tóc thầy”. Mỗi lần lời bài hát “Bụi phấn” vang lên, trong tâm trí tôi lại hiện về hình ảnh của thầy giáo Nam – thầy giáo chủ nhiệm tôi năm lớp Năm. Thầy là một người mà tôi vô cùng biết ơn và kính trọng.
Thầy Nam năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi. Dáng người thầy cao và có phần hơi mập. Mái tóc thầy đã có những sợi điểm bạc – bạc vì ở tuổi ấy, có mái tóc ai còn xanh đầu, bạc vì bụi phấn, bạc vì những lo toan thường nhật và vì lũ học trò tinh nghịch chúng tôi nữa. Gương mặt thầy vuông chữ điền, toát lên sự cương nghị. Đôi mắt thầy ánh lên sự cương trực với cái nhìn đầy xa xăm nhưng ánh mắt thầy dành cho học trò chúng tôi thì thật ấm áp biết bao. Sống mũi thầy rộng và vầng trán lại thật cao. Mỗi khi thầy cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng lại hằn sâu hơn, phản chiếu những lo toan và vất vả trong cuộc đời. Thầy ăn vận giản dị lắm nhưng lại vô cùng lịch lãm.
Thầy hiền và tốt với chúng tôi lắm. Có những lần học sinh bị ốm, thầy đều hỏi han tận tình, giảng lại bài cho chúng tôi. Trong lớp, nếu có ai học kém hoặc có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, thầy đều cố gắng giúp đỡ như động viên các bạn cố gắng học tập, giúp đỡ các bạn cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi nhớ, trong lớp tôi có cái Lan, nhà nó khó khăn lắm, bố mất sớm, gánh nặng gia đình dồn cả vào đôi vai của người mẹ nhưng mẹ Lan lại hay đau ốm, có lần vì không đủ tiền nộp học, mẹ Lan định cho Lan nghỉ học nhưng thầy đã khuyên mẹ bạn ấy và sẵn lòng giúp đỡ khoản tiền học phí ấy. Thầy như người cha thứ hai luôn ân cần bảo ban, chăm sóc chúng tôi, nhắc chúng tôi mỗi khi trời lạnh phải mặc áo ấm hay buổi sáng đến trường thì không bao giờ được bỏ bữa. Nhưng cũng có lúc, thầy rất nghiêm khắc, đó là những khi chúng tôi không vâng lời thầy, về nhà có khi còn không chịu làm bài, hay có những lần mắc khuyết điểm, những lúc ấy thầy đều nhắc nhở. Vậy là thầy không chỉ dạy chúng tôi tri thức mà còn dạy chúng tôi cách sống, cách làm người. Thầy luôn được các bậc phụ huynh, đồng nghiệp và mọi người yêu mến, đó là bởi thầy không chỉ tốt bụng, nhiệt huyết mà còn hăng hái tham gia vào mọi hoạt động của trường.
Dù thời gian có trôi đi, dù sau này có không được gặp thầy thì trong trái tim tôi mãi hiện về hình ảnh của thầy. Làm sao tôi có thể quên được sự ân cần chỉ bảo cùng những bài học định hướng một nhân cách cao đẹp của thầy dành cho chúng tôi?
Tả thầy giáo – Mẫu 4
Gần năm năm trôi qua mà em vẫn còn nhớ hình bóng thầy giáo lớp Một của em vừa mới gặp thầy ngày hôm qua vậy.
Trên vầng trán cao và rộng của thầy đã hằn sâu nhiều nếp nhăn. Nhìn mái tóc đã bạc phơ vì năm tháng, gương mặt gầy gầy. Em đoán thầy đã dạy học từ lâu lắm rồi. Thầy đã dìu dắt biết bao thế hệ học, trò, đã cầm tay nắn nót từng nét chữ cho họ, không biết giờ đây có ai còn nhớ đến thầy không! Mắt thầy chắc cũng yếu rồi nên thầy thường đeo cặp kính trắng, nhất là những lúc nhìn vào sách hay chấm bài chúng em.
Tuy tuổi đã ngoài năm mươi nhưng ngày nào thầy cũng đến lớp thật sớm để viết từng chữ mẫu vào vở tập viết hoặc bọc lại từng quyển sách đã rách bìa cho học sinh mình. Trong chiếc cặp da cũ kỹ đã phai màu của thầy lúc nào cũng có một con dao lam. Mỗi khi viết bút chì tè đầu, chúng em đều nhờ thầy chuốt lại. Suốt buổi, thầy cứ bận rộn với đám học trò nhỏ mà có bao giờ thầy tỏ vẻ bực bội đâu. Một lần nọ, em mới bước vào lớp, thầy đã gọi ngay lại. Em hơi lo, không biết thầy sẽ quở trách điều gì. Nào ngờ, thầy sửa lại cái bâu áo mà trong lúc vội vàng sơ ý em quên bẻ lại. Cử chỉ thân ái ấy em không thể nào quên được, ít khi thầy la rầy chúng em lắm. Những lúc chúng em chưa ngoan thầy chỉ mỉm cười hiền lành tha thứ và chỉ dẫn tường tận lại cho tất cả cùng hiểu. Thầy thường khuyên chúng em phải cố gắng học hành để mai này trở thành người hữu dụng cho đất nước.
Trong lớp, hơn ba mươi học trò nhỏ đều coi thầy như vị cha già đầy kính yêu của mình.
Tả thầy giáo – Mẫu 5
Trong đời học sinh mỗi người chắc hẳn ai cũng có những thầy cô giáo giống như những người cha người mẹ của mình đã bồi dưỡng tâm hồn ta nuôi dưỡng trí tuệ ta để ta có được những thành quả như ngày hôm nay. Tôi cũng vậy tôi cũng có những người thầy giáo những người cô giáo như thế mà đến suốt cuộc đời này tôi cũng không thể quên được họ. Họ đã dạy tôi cách làm người dạy tôi những bài học đầu tiên để tôi chập chững bước vào đời. Nhưng có lẽ người để lại nhiều ấn tượng nhất đối với tôi có lẽ chính là thầy Tuấn là thầy giáo chủ nhiệm của tôi khi tôi học lớp 4.
Khi tôi mới bước vào lớp bảy thì nhận được tin cô giáo chủ nhiệm năm ngoái của chúng tôi phải nghỉ đẻ để sinh em bé. Chúng tôi buồn lắm vì cô là cô giáo mà chúng tôi rất quý mến. Ngày ấy cũng là khi chúng tôi được đón một thầy giáo chủ nhiệm mới về trường đến dạy thay cô môn văn. Mới nghe thôi chúng tôi đã không thích thầy phần vì chúng tôi chưa được học văn thầy giáo bao giờ cả phần vì cô giáo cũ của chúng tôi được lốp rất yêu quý. Thế nhưng khi thầy bước vào lớp thì tất cả lớp chúng tôi đều rất ngỡ ngàng vì vẻ ngoài trước tiên là khá đẹp của thầy. Thầy có mái tóc đen dày và rất đẹp. Mỗi khi vui thầy lại lấy tay vuốt cái mái tóc ấy khiến nó càng trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Thầy có đôi mắt khá to đen nhánh cùng đôi lông mi khá dài đối với một người đàn ông. Khuôn mặt thầy vuông chữ điền nước da thầy thì hơn ngăm đen màu bánh mật một màu da rất đặc thù của miền đất biển quê chúng tôi. Thầy cũng không cao lắm chỉ khoảng một mét sáu lăm thôi nhưng dáng hình hơi gầy của thầy khiến thầy trông cao hơn nhiều.
Thầy là giáo viên mới gia trường, nghe nói thầy được giữ lại dậy trên thành phố nhưng thầy nhất định về nơi nông thôn chúng tôi để dạy cái chữ cho chúng tôi. Biết được thế chúng tôi càng quý thầy hơn và càng thương thầy nữa. Thầy dạy văn rất hay và truyền cảm. Chẳng thế mà một đứa ghét văn đến tận xương tủy như tôi vẫn có thể nghe thầy giảng từ đầu đến cuối giờ không lọt một chữ nào. Những giờ giải lao thì càng thú vị hơn nữa ,chúng tôi được thoải mái nói lên những suy nghĩ của mình về vấn đề đoàn kết trong lớp và cả những giờ dạy của thầy nữa. Những buổi chiều thầy thường xuyên đến nhà những bạn không đi học hay nhà những bạn có hoàn cảnh khó khăn để dạy thêm và để an ủi các bạn chịu khó đến lớp. Thế nên tình hình học tập của lớp tôi đứa nào cũng tốt cả ,chúng tôi ai cũng quý thầy lắm chỉ mong thầy mãi mãi là thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi thôi. Thế nhưng thầy đối với tôi sẽ không có những kỉ niệm tốt đẹp như bây giờ nếu chuyện ấy không xảy ra. Đó là một lần thi giữa kì môn văn tôi đã học tủ và kết quả học tủ thì chắc hẳn các bạn đều biết rồi ,tôi bị điểm kém và thật không may cho tôi là thầy giáo bảo tất cả mọi người đều phải đem về cho bố mẹ kí vào. Tôi sợ tái cả mặt không dám mang về cho bố mẹ vì tôi đã hứa với bố là lần này tôi nhất định sẽ được điểm cao. Tôi nghĩ đủ mọi cách để có thể thoát nạn nào là bảo thầy bố mẹ đều không có nhà nhưng cuối cùng tôi chọn giải pháp là tự mình ký. Tôi nộp cho thầy giáo chữ kí giả của mình.
Thầy xem qua của cả lớp một lượt sau đó không nói gì. Tôi cứ tưởng đã thoát được đại nạn thế nhưng khi tôi tan học thầy thầy gọi tôi lại và nói với tôi rằng thầy biết đó là chữ kí của tôi. Tôi chỉ biết òa khóc và nói với thầy tất cả mọi chuyện. Thầy đồng ý với tôi là sẽ không nói ra chuyện này nếu lần thi cuối kì tới tôi sẽ đạt được điểm thấp. Tôi lo lắng ấp úng không dám nói gì thế nhưng nghĩ đến bố tôi khi biết chuyện tôi sợ tái mặt chỉ biết gật đầu đồng ý với thầy. Kì thi cuối lì cũng gần đến tôi đang loay hoay không biết làm sao thì thầy đến nhà tôi nói là sẽ dạy kèm tôi học. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy hơi ngại thế nhưng trước sự nhiệt tình của thầy tôi càng chăm chú học hơn. Kì thi cuối kì kết thúc đúng như mong đợi của tôi ,một điểm chím đỏ chót trên bài thi chính là những thành quả lớn nhất mà tôi đạt được. Tôi thầm cảm ơn thầy nếu không có thầy thì tôi chắc chắn sẽ không có được thành tích như ngày hôm nay.
Thầy tôi đôi khi đối với tôi là một người thầy một người bạn đôi khi lại là một người cha nâng niu bước chân tôi. Thầy đã mở một cánh cửa rất lớn trong tâm hồn tôi không chỉ về kiến thức mà cong là về đạo đức. Thầy không tha thứ cho những lỗi lầm mà chúng tôi gây ra mà thầy khiến chúng tôi phải chuộc lại những lỗi lầm đó. Cả cuộc đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được thầy quên được một người đã dìu dắt từng bước chân tôi.
Tả thầy giáo – Mẫu 6
Trong cuộc đời mỗi con người, để thành công thì không thể nào thiếu đi những bóng dáng người thầy. Người xưa đã có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Trong tim em cũng có một người thầy cho riêng mình. Đó chính là thầy dạy môn Toán.
Thầy năm nay cũng đã gần bốn mươi. Với cái tuổi trung niên thì thầy vẫn còn xuân chán. Thầy rất nhẹ nhàng chỉ bảo em những bài toán khó. Thầy rất cao, khoảng 1m75. Em đứng chỉ đến vai thầy. Thầy không có một gương mặt chữ điền chuẩn mực, cũng không có làn da nâu khỏe khoắn. Làn da thầy trắng, mặc dù không mềm mại như da con gái nhưng da thầy rất sáng. Nó làm nổi bật lên bộ đồ mà thầy đang mặc. Thầy thường mặc áo sơ mi trắng khi đi dạy, quần âu, dép xăng đan đơn giản. Mùa đông, thầy mặc một cái áo gió bên ngoài nữa là ổn. Tóc thầy còn đen, chưa bạc cái nào. Thầy quanh năm chỉ để một kiểu tóc, không hề thay đổi. Thầy có nụ cười rất duyên. Mỗi khi thầy cười, cả lớp cũng muốn cười theo. Em chưa thấy thầy bật cười thành tiếng bao giờ, chỉ là một nụ cười mỉm nhẹ. Mỗi lần cười, ánh mắt, gương mặt thầy đều bừng sáng. Làn da trắng cũng ửng đỏ lên trên gương mặt thầy mỗi khi cười. Thầy rất tâm huyết với học sinh. Thầy luôn cố gắng tìm tòi những bài toán hay, lạ để thúc đẩy sự phát triển về toán học của chúng em. Từ ngày thầy mới tiếp nhận dạy môn Toán của lớp, em yêu Toán hẳn. Thầy đã truyền được cái lửa, cái tình yêu toán học của mình cho chúng em. hàng ngày thầy đến lớp, bước vào với một tâm thế đầy lửa của một người thầy yêu học trò. Cái thước dài để thầy vẽ hình lúc nào cũng có mặt. Tay thầy cầm phấn rất đẹp. Những nét chữ uyển chuyển được viết lên bảng một cách nhanh chóng. Chữ thầy rất rõ ràng, thầy vẽ hình, viết con số cũng rất đẹp.
Em rất yêu quý thầy bởi cái tâm thế của người dạy học. Những tâm huyết của thầy luôn là món quà vô giá mà thầy đã dành cho chúng em.
Tả thầy giáo – Mẫu 7
Một trong những người thầy để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng em chính là thầy tổng phụ trách của trường.
Thầy là người nghiêm khắc nhất trong tất cả những thầy cô ở trường. Nhiệm vụ của thầy là kiểm tra, sát sao kỷ cương nề nếp của tụi quỷ chúng em. Bởi thế mà chúng em luôn có những biệt danh đáng yêu dành cho thầy như tử thần, thần chết. Nhưng thực sự, khi tiếp xúc với thầy, em không còn cảm giác sợ sệt mỗi khi nghe tên thầy nữa. Là người chuyên gia bắt lỗi đám học sinh nghịch ngợm chúng em nên nghe danh thầy từ lâu, em cũng đã rất sợ thầy. Thầy không cao lắm, chỉ ở mức chiều cao trung bình so với nam giới. Người thầy lại hơi mập mạp nên nhìn dáng thầy đi có vẻ nặng nề nhưng rất dễ thương.
Cũng giống các thầy khác, thầy để một kiểu tóc bình thường. Hàng ngày, đến trường, thầy mặc bộ quần áo khá đơn giản, thuộc phong cách công sở thưởng thấy: áo sơ mi, quần âu, giày tây. Lúc nào thầy cũng mang theo bút và sổ nhỏ, hễ thấy ai vi phạm, thầy hỏi tên lớp rồi chỉ vài phút sau, bạn ấy sẽ biết được hình thức kiểm điểm dành cho mình. Gương mặt thầy lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc, khắt khe, lạnh lùng, không lúc nào thấy thầy nhoẻn miệng cười cả. Hai hàng lông mày lúc nào cũng như sắp dính vào nhau mỗi khi thầy chau mày lại. Thực sự trước khi nói chuyện và tiếp xúc với thầy, em vẫn gắn mác cho thầy quá nghiêm khắc và máy móc. Tuy nhiên, có dịp được tiếp xúc với thầy nhờ hoạt động chuẩn bị cho lễ khai giảng, em đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về thầy. Thầy rất vui tính, và nghiêm túc trong công việc. Khi làm việc và khi không làm việc, thầy phân định rất rõ ràng. Đặc biệt, thầy hát rất hay và có nhiều tài lẻ khác nữa.
Quả thực, thầy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em. Có lẽ khi ra trường rồi, em vẫn sẽ nhớ mãi gương mặt hiếm cười của thầy.
Tả thầy giáo – Mẫu 8
Lớp tôi có 32 bạn. Họ đều cắm cúi làm bài. Tiếng bút viết rào rào. Riêng tôi thấy khó quá. Từ năm lớp mẫu giáo đến nay tôi đã học ba cô giáo và một thầy giáo. Thầy cô nào tôi cũng quý, cũng yêu. Biết tả thầy cô nào bây giờ? Cái chữ “nhất” trong đề bài làm tôi lúng túng. Tôi ngồi lặng cắn bút suy nghĩ. Bất chợt, tôi ngước lên bảng. Thầy giáo tôi đang nhìn chúng tôi âu yếm, khuyến khích. Nét mặt thầy hiền từ mà rất tươi, y như hôm ông ngoại đến thăm anh em tôi ý. Mái tóc thầy đã điểm bạc như vướng nhiều bụi phấn. Bỗng dưng tôi nhớ lại một sự việc. Hôm ấy, tôi đang chạy đuổi theo bạn Tân ở trường thì không may đâm bổ vào thầy làm thầy ngã kềnh. Tôi sợ quá, run bắn cả người, quên cả xin lỗi. Mấy lần thầy đã phê bình tôi về tội nghịch ngợm, bướng bỉnh rồi mà!
Không ngờ, sau khi đứng dậy, một tay đấm vào lưng, một tay thầy đặt lên đầu tôi hỏi:
– Em có sao không?
Tôi mếu máo:
– Thưa thầy không ạ!
– Thôi nín đi! Làm sao mà mau nước mắt thế? Lần sau chơi gì thì chơi cũng phải chú ý cẩn thận xung quanh nhé!
Thầy vỗ nhè nhẹ vào vai tôi rồi tập tễnh bước đi cà nhắc. Chắc là thầy đau lắm, tuổi già mà. Lòng tôi ân hận quá!
Chợt thầy đằng hắng một tiếng làm tôi giật mình bừng tỉnh. Nhưng cũng chính lúc ấy, một ý văn lóe ra trong óc. Ừ nhỉ, tại sao tôi lại không tả ngay về thầy mà phải đi tìm ở đâu. Thế là tôi cầm bút viết một mạch. Làm xong, tôi đọc lại rồi nhìn lên bảng. Thầy giáo tôi vẫn ngồi kia, im lặng, hiền từ, vui vui. Tôi cảm thấy như chính thầy đã làm cho tôi bài văn hôm nay. Ước gì mai sau tôi cũng được như thầy nhỉ!
Tả thầy giáo – Mẫu 9
Trong cuộc sống, nhất là trong quãng đời ấu thơ còn đang trong tuổi đi học, ngồi trên ghế nhà trường thì người gắn bó, quan tâm tới chúng ta không chỉ có bố mẹ hay những người thân trong gia đình mà còn có cả những người thầy, người cô đáng kính. Đặc biệt là thầy giáo, không ai trong chúng ta là không ghi lòng tạc dạ, khắc sâu hình ảnh một người thầy giáo đáng kính trong lòng mình. Và em cũng có một người thầy như thế. Đó là thầy giáo chủ nhiệm năm lớp 1 của em. Thầy tên là Kiên. Thầy là một người thầy giáo rất tâm huyết với nghề và luôn quan tâm, chăm sóc cho học sinh như con đẻ của mình. Em rất yêu quý và kính trọng thầy.
Ngày trước khi em mới chập chững bước chân vào lớp 1, tiếp xúc với một ngôi trường mới, một không gian học tập mới nên em không tránh khỏi sự bỡ ngỡ, nhút nhát và rụt rè. Khi đó, thật may khi em được học trong lớp mà thầy Kiên làm giáo viên chủ nhiệm. Thầy Kiên khi đó đã hơn ba mươi tuổi rồi. Dáng người thầy cao, nhưng không to, nói chung rất cân đối. Nước da thầy hơi ngăm ngăm bánh mật trong rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Gương mặt thầy vuông chữ điền trông rất nghiêm nghị nhưng thực chất, thầy Kiên là một người vô cùng tốt bụng và vui tính. Bàn tay thầy to, thô ráp, chai sạn vì cầm phấn nhiều. Tóc thầy đã điểm một vài sợi bạc và luôn luôn được thầy chỉn chu cắt gọn gàng và gội sạch sẽ. Đôi mắt thầy sáng tỏ rõ vẻ thông minh. Nụ cười của thầy như ông bụt từ trong câu chuyện cổ tích bước ra vậy, hiền hậu và ấm áp vô cùng. Thầy là một người dễ nhìn và cũng rất dễ gần.
Thầy Kiên là một thầy giáo vô cùng tận tâm với nghề, đặc biệt thầy rất yêu thương, chăm sóc tận tình cho học sinh của mình, tuy nhiên thầy cũng vô cùng nghiêm khắc trong cách giáo dục học sinh. Thầy là giáo viên chủ nhiệm nên luôn luôn quan tâm, chăm sóc cho chúng em từng li từng tí một, từng bữa ăn tới giấc ngủ. Một bữa, có một bạn nam trong lớp em bị sốt mà gia đình có việc bận không thể tới đón được nên thầy đã thức cả trưa để chăm sóc cho bạn ấy: đút cho bạn ấy ăn, ngồi coi, phe phẩy quạt cho bạn ấy ngủ, mua thuốc cho bạn ấy uống.
Hình ảnh thầy Kiên khi ấy hiện lên không khác gì một người cha hiền từ đang chăm sóc cho con trai của mình. Thầy cũng rất nghiêm khắc. Với những bạn không nghe lời, thầy luôn có những hình thức nhắc nhở kịp thời để cho các bạn sửa chữa và thay đổi. Thầy dạy cho chúng em những bài học về đạo lý làm người, về cách ứng xử đẹp trong cuộc sống.
Em rất yêu quý và kính trọng thầy Kiên. Mai này dù đi đâu xa, em cũng không bao giờ quên hình ảnh người thầy giáo thân thương coi chúng em như con đẻ trong gia đình để mà yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ nên người.
Tả thầy giáo – Mẫu 10
Từ lớp 1 đến lớp 4, em luôn học với các cô chủ nhiệm. Năm nay, lên lớp 5, lớp em lại do thầy giáo chủ nhiệm. Điều đó, không chỉ làm mình em ngạc nhiên mà làm cho cả lớp ngạc nhiên. Vui nhất là hôm thầy nhận lớp, thầy giới thiệu với lớp tên thầy là Nguyễn Tất Thắng, cả lớp chúng em trố mắt nhìn thầy. Nhưng rồi, ngày tháng qua đi, bằng sự quan tâm, bằng việc nhiệt tình dạy dỗ của mình, thầy đã để lại trong em ấn tượng thật sâu sắc.
Năm nay, thầy khoảng 30 tuổi. Dáng thầy to cao, khoẻ mạnh. Mắt thầy to, đen, sáng và hơi xếch, lông mày rậm. Thầy có khuôn mặt xương xương, da ngăm ngăm. Trán thầy cao, rộng. Mẹ em bảo những người trán cao, rộng thường là những người rất thông minh. Mái tóc của thầy hơi xoăn, bồng bềnh. Thầy ăn mặc thật giản dị. Áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng trong quần âu xanh màu tím than. Có hôm thầy mặc áo kẻ sọc ô vuông nhỏ cộc tay nên trông thầy càng khỏe mạnh.
Đặc biệt, thầy dạy toán rất hay. Khi thầy vẽ hình, em thấy thầy thao tác một cách điêu luyện. Chỉ vài đường gạch gạch, vẽ vẽ là một hình vuông hay một hình tam giác, hình chữ nhật hiện lên. Nhiều lúc, em nhìn thầy vẽ không chán mắt. Thầy cao to nhưng đi lại rất nhẹ nhàng. Mỗi bước thầy đi, mái tóc thầy bồng bềnh rất đẹp. Thầy luôn dặn dò chúng em rất cẩn thận những khi chúng em kiểm tra hoặc thi học kì. Những bạn trong lớp có hoàn cảnh khó khăn, thầy bàn với lớp đi thăm và tạo điều kiện giúp đỡ những bạn đó.
Trong phong trào thi đua chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11, thầy rất nhiệt tình. Ngoài việc giúp chúng em hoàn thành tờ báo tường, thầy còn tập cho chúng em những tiết mục văn nghệ rất hay. Điều bất ngờ nhất với em là thầy múa thật dẻo. Ai có thể nghĩ to cao như thế mà thầy uốn lượn khi múa trông cứ như một nghệ sĩ. Mấy đứa con gái chúng em chẳng đứa nào múa dẻo được như thầy.Mới chưa đầy một năm mà cả lớp chúng em xem thầy như người cha kính yêu của mình. Thầy chỉ đi họp xa mấy ngày là cả lớp nhớ thầy nhiều lắm. Riêng em, em rất yêu quý và kính trọng thầy chủ nhiệm của mình.
Để đền đáp công ơn dạy dỗ của thầy, em thầm hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi. Sau này, em sẽ còn được học với nhiều thầy, nhiều cô giáo nữa, nhưng em sẽ không bao giờ quên thầy Thắng chủ nhiệm lớp 5 của em.
Tả thầy giáo – Mẫu 11
Mỗi ngày đến trường, ta được tiếp thu biết bao tri thức, bao hiểu biết, mà người cung cấp cho chúng ta, chỉ dạy cho chúng ta những điều ấy không ai khác chính là những người thầy, người cô giáo của ta. Trong suốt những năm tháng đi học, tôi đã được học và tiếp xúc với bao người giáo viên đáng kính. Tuy nhiên, có lẽ người giáo viên để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là thầy Lâm, thầy giáo chủ nhiệm của tôi.
Thầy Lâm năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, ở thầy là sự chững chạc, nghiêm nghị của một người đàn ông trong độ tuổi tứ tuần. Thầy có dáng người cao, hơi gầy cùng với làn da màu bánh mật khiến thầy trông đầy khỏe khoắn . Khuôn mặt thầy vuông chữ điền, mái tóc thầy đen óng, được cắt tỉa gọn gàng, trên mái tóc ấy đã xuất hiện một vài sợi tóc sâu lấm tấm do dấu hiệu tuổi tác. Vầng trán thầy cao như trán Bác Hồ, phía dưới là đôi mắt đen, sáng , đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn chúng em bằng cái nhìn trìu mến, ấm áp. Đặc biệt thầy có chiếc răng khểnh nên mỗi khi thầy cười, chiếc răng khểnh lại lộ ra trông rất duyên cùng với hai má lúm đồng tiền lúc nào cũng rạng rỡ.
Trang phục hàng ngày của thầy đầy lịch lãm và nghiêm túc. Mỗi sáng đến trường, thầy đều mặc những chiếc áo sơ mi nhạt màu cùng quần âu đen, khi trường có lễ hội, thầy lại khoác lên mình những bộ vest, phối cùng những chiếc cà vạt đầy nam tính và lịch lãm. Thầy có giọng nói ấm áp mà dõng dạc. Khi giảng bài, thầy nói to, rõ ràng từng phần kiến thức, giúp chúng tôi tiếp thu bài nhanh hơn. Thầy là một người khá nghiêm túc trong công việc, thầy luôn cố gắng hết mình để truyền đạt kiến thức cho học trò, chỗ nào chúng tôi không hiểu, thầy đều sẵn sàng giảng giải. Dường như niềm vui của thầy là được nhìn thấy học trò tiếp thu được tri thức, hiểu biết. Bên ngoài công việc, thầy lại giống như một người bạn của chúng tôi vậy.
Thầy hay cười và rất vui tính, thầy luôn yêu thương chúng tôi, trò chuyện với chúng tôi, cho chúng tôi những lời khuyên chân thành khi có ai đó gặp khó khăn. Những giờ học của thầy bên cạnh được tiếp thu kiến thức, thầy thường đan xen kể những câu chuyện vui để giờ học bớt căng thẳng và bầu không khí được sôi nổi hơn. Lớp tôi ai cũng yêu quý thầy, thầy như người bố thứ hai, như người bạn của chúng tôi vậy. Thầy giáo của chúng tôi luôn được mọi người yêu quý bởi tấm lòng nhân hậu, sự nhiệt huyết với nghề và tình yêu thương sâu sắc với học trò.
Cuộc đời chúng ta sẽ gặp qua rất nhiều người, mỗi người sẽ có một ý nghĩa sâu sắc với ta. Với tôi, thầy Lâm là một người giáo viên mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Tôi sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để sau này trở thành một người học trò mà thầy có thể tự hào.
Tả thầy giáo – Mẫu 12
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm hôm…”. Đó là lời bài hát mà tôi rất thích, nó còn gợi về thầy Huy – thầy giáo chủ nhiệm lớp 5 của tôi và là người tôi vô cùng kính trọng. Dù sau này có đi tới đâu, tôi vẫn mãi nhớ về bài học làm người thầy đã dạy.
Thầy Huy mới chuyển về công tác ở trường tôi được một năm. Ngày đầu thầy bước vào lớp thay cho cô chủ nhiệm mới sinh em bé, ai trong lớp cũng hoài nghi về thầy. Một thầy giáo trẻ, chưa có kinh nghiệm liệu có thể dẫn dắt được lũ học trò này không nhỉ? Nhưng ngay buổi đầu giảng dạy, thầy đã khiến chúng tôi rất ngạc nhiên và thích thú. Dáng người thầy dong dỏng cao trông rất thư sinh nho nhã. Mái tóc cắt ngắn ép sát vào da đầu lúc nào cũng được chải rất gọn gàng. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn và đôi mắt thầy chính là một ô cửa sổ như thế. Đôi mắt vừa ánh lên vẻ thông minh, sáng dạ lại vừa hiền từ nhưng cũng thật nghiêm túc. Thầy hay đeo một cặp kính gọng sáng khiến đôi mắt như càng long lanh hơn. Gương mặt xương xương nhưng khá cân đối, gương mặt ấy rất ít khi nở nụ cười, rất ít khi biểu lộ tình cảm nhưng thật ra lại vô cùng ấm áp. Chỉ cần là một ánh mắt âu yếm thầy dành cho chúng tôi, âu đó cũng là một tình yêu thương thầy dành cho lũ học trò này.
Thầy Huy giảng bài rất có sức hút. Lời thầy nói rất nhẹ nhàng mà truyền cảm, đưa lũ học trò chúng tôi bay vào thế giới của tri thức mở rộng. Đôi tay thầy cầm viên phấn trắng, lật giở từng trang sách, thầy giảng bài cứ như người lái đò cần mẫn trước những chuyến đò ngang đến với bến bờ tri thức. Lời thầy giảng đến bây giờ vẫn còn in dấu ấn đậm nét trong tâm trí tôi.
Là người dạy thay cho cô chủ nhiệm, thế mà chẳng mấy chốc thầy đã chiếm được cảm tình của lũ học trò. Thầy quan tâm tới từng gia đình khó khăn, thầy ân cần chỉ thêm cho những bạn học kém. Chính thầy là người đã bồi đắp tình yêu môn văn cho cô học trò nhỏ là tôi, thầy đã nói rằng chỉ cần có đam mê và nỗ lực thì tất cả đều có thể trở thành hiện thực. Thầy luôn là ánh đèn soi sáng cho mỗi bước đường chúng tôi đi.thầy giảng cho tôi về lẽ sống, thầy truyền cho tôi ước mơ và niềm tự tin tràn đầy. Có lẽ chính nhờ thầy mà tôi có được kết quả như ngày hôm nay. Dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng với gương mặt ít khi nở nụ cười, lại là một trái tim rất ấm áp. Lớp chúng tôi yêu thầy và kính trọng thầy hết mực. Thầy mãi mãi là thầy giáo đáng mến nhất trong quãng đời học sinh của tôi.
Mấy hôm trước tôi có dịp trở về thăm thầy. Thầy đã già hơn trước nhưng vẫn phong thái của những năm tháng trước kia, thầy lại đem đến cho tôi những bài học sống quý báu. Thầy ơi, dù sau này có bất cứ điều gì xảy ra, con vẫn mãi coi thầy là người thầy con kính trọng nhất.
Tả thầy giáo – Mẫu 13
Có người ví thời gian “như bóng câu qua cửa sổ”, năm tháng cứ vùn vụt qua đi, tôi lãng quên nhiều người đã đi qua cuộc đời mình nhưng có một người thầy, tôi luôn khắc sâu trong tim- thầy Trung.
Thầy là người dạy tôi môn Toán hồi lớp bốn. Tuổi thầy cũng đã ngoài bốn mươi, trải qua hơn hai mươi năm tuổi nghề, kinh qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời. Thầy có dáng người nhỏ bé, hơi gầy nhưng lúc nào thầy cũng thích mặc những chiếc quần âu và áo sơ mi rộng hơn so với cơ thể vì thầy nói mặc thế cho thoải mái mà dạy học. Những lúc ấy, chúng tôi cũng chỉ biết lăn ra cười. Từ xa, chúng tôi nhận ra thầy bởi mái tóc đã ngả màu hoa râm mà tôi cảm tưởng đó là những hạt bụi phấn của mấy mươi năm đã phủ lên mái đầu xanh. Khuôn mặt thầy vuông, góc cạnh lại có chút gì đó khắc khổ. Da thầy ngăm ngăm nhưng nó lại càng làm nổi bật nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng và đều của thầy. Thầy ít khi cười mà lúc nào cũng muốn giữ vẻ nghiêm nghị với học trò.
Lúc thầy cười, đó là khoảnh khắc tôi thấy thầy như trẻ ra vài tuổi và mọi sự nghiêm nghị thầy cố gắng tạo ra bỗng biến đi đâu mất. Thầy trở nên thân thương, hài hước, ấm áp lạ thường. Bao năm cặm cụi bên chồng giáo án, tập bài kiểm tra nên giờ thầy phải đeo kính. Nhưng thầy có một đôi mắt tinh anh và toát lên sự trí tuệ. Ở thầy có gì đó rất thâm trầm, kín đáo. Những lúc thầy suy tư, những nếp nhăn trên trán xuất hiện khiến thầy càng già dặn thêm. Giọng nói thầy vang, hùng hồn. Điều này giúp cho những phép tính, công thức in sâu vào đầu óc non nớt của chúng tôi một cách dễ dàng. Bàn tay thầy to, các ngón tay gân guốc đưa từng nét phấn trên chiếc bảng. Bàn tay ấy đã chỉ ra cho tôi từng lỗi sai, hướng dẫn tôi mỗi khi tôi không hiểu. Bàn tay ấy với tôi vừa vững chắc vừa ấm áp khiến tôi nhớ tới bàn tay của một người cha trong gia đình. Tôi khắc ghi bóng hình ấy là bởi thầy Trung đã kèm cặp, dạy dỗ tôi rất nhiều về môn Toán để kết quả của tôi có thể cải thiện hơn rất nhiều. Và từ một cô bé chán ghét những con số, những bài toán phức tạp, giờ đây tôi đã dành tình yêu nhất định cho môn học này.
Tôi cũng luôn dành cho thầy Trung niềm kính trọng và biết ơn chân thành nhất, vì tôi coi thầy là một người cha…
Tả thầy giáo – Mẫu 14
Khi nói đến tuổi học trò, ai trong chúng ta cũng đều nghĩ đến những đứa bạn thân cùng nhau vui đùa cùng nhau học tập với nhau, hay là những những buổi học say sưa nghe thầy cô giảng bài rồi cả những buổi trốn học cùng nhau đi chơi… Hình ảnh nào cũng đáng nhớ đáng yêu nhưng có lẽ có một hình ảnh mà sau này dù trôi qua thời học sinh nhưng em sẽ nhớ mãi đó là hình ảnh người thầy dạy toán của em.
Thầy dạy toán của em tên là Thân – một cái tên đầy ấn tượng đầy ấn tượng phải không mọi người? Em được biết đến thầy khi lớp chúng em đổi giáo viên dạy toán và may mắn được thầy phụ trách bộ môn này của lớp. Ngay từ khi gặp thầy chúng em đã có thiện cảm tốt về con người này. Thầy cao lắm,chúng em đứng chắc chỉ đến tầm eo của thầy. Thầy có dáng người to, bờ vai thầy rất rộng nên trông rất khỏe khoắn và nam tính. Gương mặt thầy hình chữ điền trông rất chững chạc nhưng thực ra thầy còn trẻ lắm, chắc chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi. Mắt thầy một mí nên trông không được to lắm và đi kèm với đôi mắt ấy là đôi lông mày rậm rạp.Thầy có chiếc mũi cao dọc dừa và chiếc miệng nhỏ nhỏ xinh xinh. Nhìn chung thầy có gương mặt khá điển trai và gây được thiện cảm đối với tất cả mọi người. Nghe các thầy cô giáo khác trong tổ nói rằng thầy là một người rất nhiệt tình với công việc và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Quả thực đối với chúng em, thầy rất ân cần tận tình. Có bài nào không hiểu thầy luôn cố gắng nhẫn nại và kiên trì giảng cho đến khi nào chúng em hiểu mới thôi. Em còn nhớ có lần em bị điểm kém môn toán thầy không hề trách mắng em mà ngược lại thầy còn động viên an ủi và khuyên nhủ em không nên nản chí mà hãy tích cực học hỏi nhiều hơn. Chính vì lời động viên và sự giúp đỡ tận tình của thầy mà môn toán của em đã được cải thiện rất nhiều. Bên cạnh việc dạy cho chúng em kiến thức trên lớp, thầy còn dạy chúng em cách làm người và khuyến khích bọn em phải biết giúp đỡ mọi người xung quanh và các bạn trong lớp.
Em rất yêu quý và ngưỡng mộ thầy. Thầy là người đã truyền cảm hứng cho em tích cực học tập để đạt được kết quả tốt hơn. Mai sau dù có không được học thầy nữa thì hình ảnh thầy vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí em.
Tả thầy giáo – Mẫu 15
Đi suốt chặng đường học tập bao nhiêu năm, tôi mãi mãi không thể quên người thầy dạy toán tôi năm lớp 5, người đã truyền động lực cho tôi trong suốt cuộc đời mình.
Đối với một đứa học sinh kém toán thì môn toán chính là ác mộng trong cuộc đời đi học. Tôi cũng từng là một học sinh cá biệt môn toán, thường xuyên đội sổ. Nhưng những tháng ngày học trò, thật may mắn tôi đã gặp được thầy, người giáo viên tôi hết mực kính yêu.
Thầy tôi trước đây là bộ đội, giải phóng miền Nam thành công, thầy về lại quê xưa đất cũ, xin vào làm thầy giáo dạy toán ở trường làng. Những ngày tháng kháng chiến hình thành lên cho thầy tôi một dáng hình đượm màu sương gió. Thầy gầy, nước da đen sạm do sự khắc nghiệt của chiến trường mang lại. Đặc biệt, ngón tay út bên trái của thầy bị cụt. Lần đầu nhìn thấy bàn tay dị dạng ấy, tôi thấy rất sợ hãi và lảng tránh nhưng khi nghe thầy kể lại câu chuyện năm ấy nơi tiền tuyến, bao nhiêu người ngã xuống, một ngón tay thầy mất đi đã cứu lại mạng sống người đồng đội, thì tôi càng yêu hơn biết bao nhiêu đôi bàn tay ấy. Thầy rất yêu màu xanh lục, màu xanh áo lính. Thứ 2 nào cũng vậy, thầy cũng mặc bộ quân phục cũ, đã phai bạc màu, đứng nghiêm trang dưới cờ.
Mọi thầy cô từng dạy tôi môn toán lớp dưới thật sự bất lực hoàn toàn với môn toán của tôi khi làm mọi cách cũng không làm tôi khá lên được. Nhưng thầy đã vực tôi dậy giữa sự bế tắc không lối thoát ấy. Những ngày đầu tiên, thầy luôn dành cho tôi và những bạn học sinh top cuối như tôi sự quan tâm đặc biệt. Mỗi giờ học thầy luôn dành thời gian riêng kèm cặp cho chúng tôi. Sau giờ học, thầy cho chúng tôi đến nhà thầy để thầy dạy riêng. Nhiều lần, bố mẹ tôi muốn đến gửi thầy chút tiền hay quà cáp nhưng thầy đều từ chối khéo. Thầy nói thầy dạy học vì thầy yêu trẻ, thầy thương trẻ, vì giấc mơ thuở thanh niên còn chưa hoàn thiện. Ngày qua ngày, sự tâm huyết của thầy đã có kết quả. Các bài kiểm tra của tôi từ 3,4 dần dần lên 7,8 rồi 9,10. Thậm chí cuối năm học ấy tôi còn được cử đi thi học sinh giỏi thành phố.
Người thầy giản dị, mái tóc hoa râm, bộ quần áo xanh người lính, cần mẫn ngày đêm, thức khuya dậy sớm, hết lòng vì học sinh. Hình bóng thầy đạp chiếc xe đạp cũ, chầm chầm tiền về nơi bóng chiều sắp tắt giống như một tượng đài ám ảnh mãi trong lòng tôi, là điểm tựa cho tôi cố gắng mỗi ngày trong cuộc sống, vì nhờ thầy mà tôi hiểu không có gì là không thể thành công.
Tả thầy giáo – Mẫu 16
Mùa hè lại đến, mùa hè cuối cùng dưới mái trường tiểu học của chúng em đang đến gần. Những ngày gần đây các lớp rất tất bật tập văn nghệ chuẩn bị biểu diễn trong buổi bế giảng. Bài hát “Người thầy” vang vọng khắp không gian khiến em xúc động nhớ về thầy Yên, người thầy giáo mà em yêu quý nhất.
Thầy Yên là một thầy giáo rất đặc biệt, thầy là một người khuyết tật, tuy cơ thể có khiếm khuyết nhưng con người và trái tim của thầy cũng như tình yêu với nghề giáo và học sinh lại vô cùng hoàn hảo. Đôi chân của thầy đi lại không được nhanh nhẹn như bao người khác, một chân của thầy bị khiếm khuyết nên thầy đi lại rất khó khăn. Bước đi tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại rất vất vả đối với thầy. Ấy thế mà thầy luôn là người đến trường sớm và đi dạy đúng giờ bất kể trời mưa hay nắng.
Thầy Yên có một nụ cười rất hiền hậu, mái tóc đã lấm tấm vài sợi bạc, ánh mắt thầy có đôi chút buồn nhưng khi thầy cười đôi mắt ấy thật đẹp. Thầy là một người vui tính và tràn đầy năng lượng, thầy là người truyền cho chúng em những cảm hứng tích cực trong học tập và cuộc sống. Thầy ăn mặc rất giản dị, luôn mặc quần vải sơ vin với áo sơ mi hoặc áo cộc tay, hiếm khi lắm mới thấy thầy mặc những bộ com-lê sang trọng. Đã bao năm rồi thầy vẫn chỉ dùng chiếc cặp da màu đen đã sờn cũ và bạc màu, bên trong đó chứa đựng biết bao kỉ niệm của thầy trong cuộc đời dạy học.
Thầy Yên là một tấm gương sáng để thế hệ học trò chúng em nhìn vào đó mà cố gắng học tập, rèn luyện. Thầy là động lực để em vươn lên mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống và đặc biệt là vươn tới ước mơ trở thành một người thầy giáo.
Tả thầy giáo – Mẫu 17
Năm nay em đang học lớp Ba, đã không còn bỡ ngỡ như ngày đầu đi học, nhưng cũng chưa đủ chín chắn như anh chị lớp trên. Bởi vậy, với em, thầy giáo chủ nhiệm hiện tại – thầy Dũng, không chỉ là thầy mà còn là người cha thứ hai nơi mái trường thân yêu của em.
Thầy Dũng là giáo viên chủ nhiệm, đồng thời là giáo viên dạy môn Toán của lớp em. Thầy năm nay đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng thầy vẫn còn trẻ lòng lắm. Lúc nào thầy cũng tươi cười khiến không khí xung quanh cũng vui vẻ hẳn lên. Tuy nhiên, lúc cần nghiêm túc thì thầy nghiêm lắm đấy nhé. Những lúc lớp có bạn không làm bài hay làm việc sai, thầy đều yêu cầu phạt rất công bằng, nghiêm minh. Đôi lông mày rậm nhíu lại, đôi mắt hơi híp đầy vẻ nguy hiểm khiến cả lớp ai cũng sợ, không dám ho he một lời.
Ấy thế mà lúc cần vui vẻ thì thầy vui tính lắm. Giọng nói hào sảng của thầy vang xa, kéo cả đám hòa nhập cuộc vui. Em thích nhất là được nghe thầy giảng bài. Dáng người cao lớn trong bộ quần áo chỉnh tề, áo sơ mi trắng thẳng tuốt, quần âu dài khiến thầy điển trai vô cùng. Thầy giảng rất dễ hiểu, đôi bàn tay to cầm viên phấn trắng viết từng chữ, từng số lên bảng. Nếu có chỗ nào chưa hiểu, thầy đều kiên nhẫn giảng lại cho chúng em. Nhờ có thầy mà tình hình học tập của lớp tốt lên nhiều lắm.
Em rất yêu quý thầy Dũng lớp em. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của thầy, cũng để thầy vui lòng.
Tả thầy giáo – Mẫu 18
Thầy cô dạy em rất nhiều nhưng thầy Hoàng là người đã để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc nhất. Thầy đã dạy em vào năm học vừa qua.
Dáng thầy cao cao, nước da ngăm đen gợi lên ở thầy một sự khỏe mạnh, chất phác. Mái tóc thầy điểm bạc. Nhìn khuôn mặt và mái tóc “hoa râm” ấy em đoán tuổi thầy đã ngoài bốn mươi. Thầy thường mặc bộ đồ vest màu nâu sẫm mỗi khi đến lớp. Nhìn trang phục và dáng đi của thầy, ai cũng biết rằng thầy là người đứng đắn, tác phong mẫu mực.
Thầy thường đeo kính trắng. Ẩn trong cái kính trắng ấy là đôi mắt sâu và hiền từ. Ánh mắt của thầy đã thể hiện một tấm lòng nhân hậu, bao dung. Hợp với đôi mắt thể hiện lòng nhân ái của thầy là cái miệng hay tươi cười với chúng em, nhất là lúc cả lớp chúng em học tập tốt. Mỗi khi thầy cười, hàm răng trắng và đều đặn được lộ ra, ánh mắt của thầy thể hiện một niềm vui khó tả. Thế nhưng khuôn mặt thầy vẫn không khỏi có những nếp nhăn. Em nghĩ rằng, mỗi nếp nhăn trên gương mặt thầy là một chuỗi ngày dài vất vả với nghề, với trẻ thơ. Thầy luôn khắc phục mọi khó khăn để giữ vững tay chèo đưa chúng em cập bến bờ tri thức. Mỗi khi viết bài trên bảng lớp, bàn tay xương xương của thầy nổi lên những đường gân rắn rỏi. Bàn tay ấy đã dìu dắt biết bao thế hệ học trò.
Nhìn dáng thầy trên bục giảng, em tưởng tượng thầy là một người lính đang gánh trên vai một trọng trách nặng nề. Em lại hình dung thầy là một kiến trúc sư đang vẽ nên những nền móng của những tòa nhà vững chắc. Nói đúng hơn, thầy là một kĩ sư tâm hồn đang thêu dệt những ước mơ cho chúng em, một kĩ sư đang điều hành những tâm hồn hướng tới tương lai…
Thầy không những quan tâm đến chúng em mà thầy quan tâm đến tất cả mọi người, giúp đỡ đồng nghiệp. Thầy rất yêu nghề dạy học, tận tụy với trẻ thơ. Thầy mong tất cả chúng em học giỏi, thành tài. Thầy mong từng thế hệ học trò khôn lớn nên người, thành đạt trong tương lai. Nhiều người học trò của thầy nay đã là bác sĩ, kĩ sư, doanh nhân thương mại. Không biết rằng những người ấy có còn nhớ đến thầy không? Riêng em, em kính yêu thầy vô hạn. Em tự hiểu rằng: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” Dù cho thầy không còn dạy em nữa, nhưng ký ức em không phai mờ hình ảnh của thầy. Em xem thầy như người cha thứ hai đã hết lòng lo lắng cho con. Lúc nghĩ về thầy em thường hát thầm lời hát mà ngày bế giảng cuối năm em đã hát tặng thầy: “Khi tóc thầy bạc, tóc em vẫn còn xanh Khi tóc thầy bạc trắng, chúng em đã khôn lớn rồi Thời gian trôi mau, cầu kiều thầy đưa qua sông Tuổi ấu thơ như hoa nở dưới mái trường…”
Ngày tháng trôi qua, em mỗi ngày một lớn, được học nhiều điều hay, điều mới, được học thầy giáo mới, những hình ảnh của thầy giáo cũ vẫn mãi mãi trong em. Em nguyện ra sức học tập để không phụ lòng thầy.
Tả thầy giáo – Mẫu 19
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm “lận đận” với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: “Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học”. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mỹ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: “Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: “Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo….”. Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thấy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn: “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”